Quay về nhà, Diệp Hàn đặt y ngồi lên ghế so-fa. Quản gia cũng mang đến một ly sữa đưa cho cậu. Mộ Quân đón lấy. Lúc này, Diệp Hàn hỏi cậu:”Nếu đột ngột có người tỏ tình em thì tiểu Quân em có đồng ý không?”
Mộ Quân đáp:”Không muốn, em muốn yêu đương với đồ ăn, đồ ăn không biết phản bội cũng không làm em đau lòng, yêu đồ ăn cảm xúc sẽ không thất thường gì cả”
Diệp Hàn chỉ gật đầu không nói gì thêm. Quản gia cũng vào bếp lấy ra đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho tiểu thiếu gia nhà mình.
Hắn im lặng một lúc rồi nói:”Anh lên lầu làm việc, khi nào em cần thì gọi anh”
Mộ Quân lập tức nói:”Được”
Hắn xoa xoa đầu cậu rồi lên lầu, quản gia mang remote đến đưa cho cậu, Mộ Quân nhận lấy rồi nói:”Cảm ơn ông”
Cậu ngồi xem phim từ lúc 11h mấy trưa đến tận 5h45 chiều. Quản gia tiến đến nhắc nhở:”Thiếu gia, gần sáu giờ rồi”
Mộ Quân xoay đầu hỏi:”Trễ vậy rồi sao? Ta vẫn chưa xem hết tập phim của nó mà”
Mộ Quân định gọi điện lên thì Diệp Hàn đã xuống trước, hắn nói:”Tiểu Quân, đến giờ đi tắm rồi, anh bế em lên lầu”
Diệp Hàn tiến đến, cậu bấm dừng tập phim, hắn vác cậu lên mang đi. Chân cậu vẫn còn trong tình trạnh bó bột vẫn chưa đi lại bình thường được, luôn là Diệp Yến và Diệp Hàn vác cậu lên vai mang đi. Diệp Hàn cũng có ý định mua xe lăng cho cậu ngồi, nhưng Mộ Quân nói:”Nghe chẳng khác nào em bị mất chân luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoc-mot-lan/3643362/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.