Sau khai giảng, Vân Thư lại dọn về ký túc xá.
Buổi tối Vân Thư đang chuẩn bị bài thuyết trình powerpoint, thì Tần Oánh lẻn đến gần bên cạnh cô, hỏi: “Thư Thư, cậu và học trưởng Giang Tùy đã làm cái kia chưa?”
Vẻ mặt Vân Thư đầy vẻ nghi hoặc nhìn cậu ấy: “Cái gì?”
Tần Oánh đành phải viết hai chữ lên bàn tay cô, Vân Thư lập tức đỏ mặt.
“Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, tớ có thể khẳng định là không có.”
Thật ra Tần Oánh chỉ muốn trêu ghẹo cô, không có ý gì khác, nói xong thì cũng trở về giường của mình, tiếp tục chơi game.
Vân Thư cảm thấy lòng bàn tay vừa bị Tần Oánh xẹt qua có chút nóng.
Trong khoảng thời gian này, Giang Tùy rất bận, Vân Thư có đôi khi cuối tuần đến Qing, mọi người trong quán nói anh không có lại đây.
Nhưng mà tuần nào Vân Thư cũng đến Qing, cho dù không có anh ở đó.
Buổi sáng thứ bảy, Tần Oánh vừa rời giường, thì nhìn thấy Vân Thư đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu lại đi tới chỗ của học trưởng Giang Tùy à?”
Vân Thư gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Tần Oánh cảm thán một câu: “Thật hâm mộ tình cảm của hai người.”
Vân Thư bỏ hai bộ đề thi phiên dịch vào balo, sau đi ra khỏi cửa.
Lúc tới quán, nhìn thoáng qua xung quanh, lại phát hiện Giang Tùy không có ở đây, thì trong lòng có chút mất mát, sau đó chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau.
“Tìm ai đấy?”
“Không tìm ai.”
Vân Thư muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoan-voi-em/1738477/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.