*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Sau khi ra khỏi phòng học, Chúc Diệc Thanh vẫn đang giải thích ——
“Mới vừa rồi không phải vì tớ sợ cậu ấy nên mới không nói lời nào, chỉ là tớ cảm thấy nam tử hán không nên chấp nhất với con gái, muốn chừa chút mặt mũi cho cậu ấy mà thôi.”
“Tớ cũng không có dính người nha, bởi vì chúng ta là hàng xóm, tiện đường chờ cậu để cùng nhau về nhà mà thôi.”
Cuối cùng, Chúc Diệc Thanh nói thật nhẹ: “Da mặt tớ cũng rất mỏng.”
Vân Thư dừng lại bước chân, quay đầu hỏi cậu ấy: “Phải không??”
Chúc Diệc Thanh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên!”
Vân Thư lười nói lời vô nghĩa với cậu ta, người này giống như kẻ ngốc vậy, ngoại trừ thành tích học tập thiên phú ra thì ở phương diện khác, nghiễm nhiên là một người ngốc nghếch.
Vân Thư không nói lời nào, còn Chúc Diệc Thanh thì lải nhải suốt một đường.
Cho tới khi về đến nhà thì lỗ tai cô mới hoàn toàn được thanh tĩnh.
Điểm của Giang Tùy cao hơn tới mấy trăm điểm so với điểm xét tuyển vào Đại học A năm trước. Lúc Chu Ngạn biết được thành tích của anh thì ngoại trừ thốt lên ‘mẹ nó’ thì cũng không biết nên nói cái gì.
Đến thứ bảy, Giang Tùy dẫn Vân Thư ra ngoài ăn, hai người chúc mừng một chút.
Qua vài ngày, anh lại trở về trường học, bận rộn chuyện luận văn gì đó. Trước khi đi, anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoan-voi-em/1738461/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.