*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Giang Tùy giữ nguyên tư thế mở rộng tay ôm, cơ thể cứng đờ, động cũng không dám động.
Vân Thư căn bản không cần biết người trước mắt là ai, nhất thời òa khóc đến mức không khống chế được. Qua một hồi lâu, sau khi cảm xúc từ từ hòa hoãn lại, thì cô mới chậm rãi rời khỏi lồng ngực của người ta.
Vân Thư nhìn anh trai trước mặt, đôi mắt chớp chớp, trên mặt còn chưa khô nước mắt, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Anh, sao anh lại đến nhà em?” Vân Thư mở to hai mắt tò mò nhìn anh.
Trước đó, Giang Tùy vốn còn muốn bảo cô đừng khóc, quấy rầy đến việc học của anh, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt trong veo và sạch sẽ của cô gái nhỏ thì lời nói tới miệng rồi lại có chút không nói nên lời.
Hơn nữa thường ngày mỗi lần Vân Thư nhìn thấy anh đều tươi cười giống như quết mật, còn luôn miệng ngọt ngào gọi anh là ‘anh’, chính vì thế, lúc này Giang Tùy càng thêm ngượng ngùng.
Giang Tùy nhíu mày, trong lòng mềm nhũn, nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, lại đây xem em như thế nào.”
Vân Thư lập tức nhoẻn miệng cười, hỏi anh: “Anh lo lắng cho em sao?”
Trong miệng Giang Tùy thầm đọc hai từ này.
Lo lắng?
Không có, anh không phải bởi vì lo lắng mới qua đây.
Không đợi anh giải thích như thế nào hay khuyên cô làm sao để ngừng khóc, Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoan-voi-em/161979/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.