Editor: Tuấn Bee
Beta: Jenny Thảo
Tuy rằng tối qua vẫn chưa được coi là làm chuyện đó đúng nghĩa, nhưng Tống Âm lại nghĩ giữa hai người cũng coi như đã trải qua một sự thăng hoa nhất định.
Trở nên quá khác.
Ví dụ, người bạn trai này của bản thân đã trở nên không còn phép tắc gì cả.
Lúc tỉnh giấc vào buổi sáng, cô phát hiện ra tay của người đàn ông không đặt ở vị trí eo của cô như thường lệ mà là di chuyển lên trên khoảng 5 centimet.
"Giang Tu Viễn tay anh đang đặt đâu vậy?!" Mặt của cô ngượng ngùng đỏ hồng lên, giọng nhỏ nhẹ chất vấn.
Giang Tu Viễn vẫn hết sức bình thản, thậm chí lại tăng thêm một chút lực khiến cô gái nhỏ không kịp đề phòng kêu nhẹ lên một tiếng.
"Anh nghe nói." Giọng của anh trầm khàn, còn xen lẫn chút hóm hỉnh: "Có vài cô gái khi đến ngày, chỗ này sẽ cương lên rất đau, em có như vậy không, để anh xoa nhẹ cho."
Vừa nói, anh vẫn cứ tiếp tục làm như vậy.
Tống Âm: "??!!!"
Dậy thật sớm mà chơi lưu manh như này có thực sự tốt không? Cái con người lạnh lùng không dục vọng trước kia cuối cùng trốn đi đâu rồi nhỉ?
"Anh yên tâm, em không đau!"
Tay của cô đặt lên mu bàn tay của anh, cố ý dùng ngữ khí lạnh lùng che đi sự ngại ngùng của bản thân: "Đừng chọc em nữa, em phải dậy rồi."
Giang Tu Viễn nghe lời rút tay từ trong áo ngủ của cô ra, dùng kiểu ngữ khí nghiêm túc không đùa cợt nói.
"Tống Âm, anh rất vui."
Tống Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-yeu-em-nhieu-hon/1605378/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.