Editor: Tuấn Bee Beta: Jenny Thảo Đến tối, Giang Tu Viễn đề nghị được ở lại đây. Suy cho cùng, trước đây ở trong bệnh viện cũng đã ngủ chung một chiếc giường, hơn nữa trước khi hoàn toàn bình phục cũng đã từng chung chăn chung gối. Vì thế anh nghĩ rằng người bạn gái của mình có lẽ sẽ không từ chối. Tống Âm cũng xác định là chuẩn bị đồng ý, vậy mà mới nói xong thì nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng không thể làm ngơ. Thế là, Giang Tu Viễn nhìn cô gái nhỏ trước mắt gần như muốn gật đầu đồng ý rồi lại lập tức ngẩng lên, sau đó kiên định lắc đầu, nói: "Không được!" Khả năng là do đột ngột muốn đính chính lại lời nói, cô phản ứng có chút thái quá, âm điệu cũng nâng cao hơn so với bình thường đôi chút, mang theo hàm ý không muốn từ chối. Giang Tu Viễn ban đầu ngây người ra, sau đó nheo lông mày lại vẻ nghi ngờ: "Hả?" Tống Âm cũng ý thức được phản ứng khi nãy của bản thân dường như hơi thái quá, mặt đỏ lên, giải thích một cách nhẹ nhàng: "Thì, anh quay về thì tốt hơn, bởi vì...... bởi vì hôm nay em muốn ngủ một mình." Giang Tu Viễn tuy rằng khá không vừa ý với câu trả lời này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô gái nhỏ: "Được." Thi thoảng cho nhau không gian riêng tư, cũng không vấn đề gì. Giang Tu Viễn đã nghĩ như vậy. Vậy mà đến ngày thứ hai, yêu cầu ngủ chung một giường của anh vẫn bị cự tuyệt, không chỉ như vậy, thậm chí hôn một cái, ôm một cái cũng không được phép. Nửa tiếng trước, hai người ngồi trên ghế sofa xem tivi. Nội dung là gì anh hoàn toàn không nhớ được, thực ra đối với anh mà nói, đây cũng chẳng phải là điều quan trọng gì, quan trọng là có thể tận dụng cơ hội này hay không. Vậy mà khi anh đưa tay ra, vào lúc chuẩn bị vòng qua eo của cô gái nhỏ, lại bị đẩy ra. Giang Tu Viễn: "......?" Đây là ý gì? Về đến nhà, anh nhận thấy tình hình dường như có chút nghiêm trọng. Vào đúng lúc này, Thẩm Yến Lễ gọi điện qua, cũng không có gì hệ trọng, chỉ là cảm thấy buồn chán nên muốn tám chuyện với anh, tiêu tốn thời gian vô vị vì bản thân là con nhà có điều kiện. Giang Tu Viễn thuận miệng hỏi anh ta một câu: "Cậu nói xem một người con gái đột nhiên từ chối việc cậu lại gần, có thể là lý do gì?" "À, là một bác sĩ của khoa khác hỏi tớ." Giang Tu Viễn bổ sung thêm. "Điều này khẳng định cô ấy đã có người khác." Thẩm Lễ Yến dường như không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời. "Phụ nữ mà thay lòng, tám trăm con bò cũng không kéo lại được, đây chính là biểu hiện thời kì đầu của việc thay lòng đổi dạ, đầu tiên là từ chối tiếp xúc thân mật, giữ khoảng cách với cậu, do sự không thân thiết trên cơ thể đến sự không thân thiết trong tâm hồn, cuối cùng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, tớ hiểu!" "Cậu nói với người bạn bác sĩ đó của cậu, nếu muốn cuộc sống êm đềm, trên đầu đều phải chịu chút sự lừa dối." (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Giang Tu Viễn im lặng. Thẩm Lễ Yến lại khuyên: "Đàn ông mà, phong ba bão táp đều phải trải qua, đây đều là chuyện nhỏ, đừng hoang mang. Cậu cứ nói với anh ấy, bái bai thì bái bai, sẽ có người khác tốt hơn." Các câu châm ngôn phổ biến trên mạng, anh ta nói ra từng cái từng cái một. Giang Tu Viễn vẫn im lặng. Nói vài ba câu rồi kết thúc cuộc điện thoại, anh mở điện thoại ra, chuẩn bị gõ trên google: "Bạn gái đột nhiên không cho đụng vào người nguyên nhân là gì?" Phía dưới hiện ra kết quả tìm kiếm phù hợp nhất. "Theo mô tả của bạn, tôi dự đoán, khả năng là bởi vì bạn gái của bạn thuộc kiểu con gái tương đối bảo thủ." "Cô ấy muốn giành cái lần đẹp đẽ nhất đó để dành cho đêm tân hôn, không muốn ăn cơm trước kẻng với bạn. Giữ khoảng cách, là do sợ bạn đôi lúc không kiềm chế được bản thân, suy cho cùng, đàn ông mà, một ngọn lửa đã châm lên rồi thì rất khó dập tắt." Giang Tu Viễn cảm thấy cái phân tích này rất đúng đắn, ít nhất cũng đáng tin hơn nhiều so với cái người thứ 3 của Thẩm Lễ Yến. Anh hồi tưởng lại những lời nói của bản thân ngày đó khi nằm trên giường của bệnh viện, lẽ nào lúc đó không kiềm chế được đã trêu chọc cô quá đáng, khiến cô gái nhỏ cho rằng anh là một người đàn ông háo sắc? Điều này cũng có khả năng, bởi vì anh nhớ da mặt mỏng của cô gái nhỏ khi đó đỏ cả nửa ngày mới dịu xuống lại. Giang Tu Viễn quyết định không để hiểu lầm kéo dài thêm nữa. 11 rưỡi đêm. Tống Âm đã thay váy ngủ, vừa mới đắp một cái mặt nạ lên mặt, liền nhìn thấy điện thoại trên bàn trang điểm rung lên. Mở ra, đều là tin nhắn của Giang Tu Viễn gửi đến, một tin là: "Đến rồi", tin còn lại là: "Hiện tại anh đang ở trước cửa nhà em." Nghe giống như có vẻ là việc gấp, cô dùng nước thấm vào hai bàn tay, vừa vỗ vỗ trên mặt vừa bước ra. Mở cửa ra, Tống Âm ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn ông cũng mặc quần áo ngủ như mình, có chút khó hiểu hỏi: "Anh tìm em có việc gì?" Giang Tu Viễn mở lời câu đầu tiên là: "Anh tôn trọng ý kiến của em." "Ờ?" Tống Âm nghiêng đầu nhìn anh, càng thêm bối rối. "Ý của anh là." Giang Tu Viễn giải thích: "Tuy anh trước đây từng thể hiện là mong muốn cái kia nhưng nếu như em muốn để dành cho đêm tân hôn, anh cũng không thể không đồng ý, tất cả đều theo sự chỉ đạo của em." Tống Âm càng nghe càng mơ hồ, mông lung chớp chớp mắt: "Em có ý gì hả?" Giang Tu Viễn giải thích rõ: "Mấy ngày nay em từ chối ngủ chung giường với anh, cũng không đồng ý để anh ôm em, có phải là sợ anh không kiềm chế được, làm...... em không?" (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Những lời nói sau anh không nói ra, nhưng Tống Âm coi như cũng đã hiểu được. "Không phải." Cô lúc này mới phát hiện ra giữa họ có một sự hiểu lầm lớn: "Em không phải vì lý do này đâu!" Không nghĩ đến việc bị phủ nhận, Giang Tu Viễn trong tiềm thức nghĩ đến lời của Thẩm Lễ Yến 10 phút trước, giọng điệu ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Người đó là ai?" Tống Âm biểu lộ vẻ ngơ ngác: "Người nào, người đó là người gì?" Giang Tu Viễn ho một tiếng: "Anh là muốn hỏi, sự khác thường trong hai ngày này của em là vì sao? Ngay cả ôm cũng không để anh ôm?" Nhắc đến cái này, Tống Âm cảm thấy có chút e ngại, cũng có chút không lịch sự nói ra, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, cũng không thể không nói ra. "Anh biết đấy, vết thương trên vai của em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải băng lại, bác sĩ nói mấy ngày này không được để nước vào." Tống Âm ngước mắt lên nhìn anh, nghĩ rằng ý của bản thân đã được thể hiện đủ rõ rồi. Giang Tu Viễn lại vẫn chờ đợi những lời tiếp theo của cô: "Rồi sao nữa." Tống Âm rất thất vọng đối với năng lực hiểu chuyện của anh, hai má phồng nhẹ lên, giống như con chuột hamster nhỏ đang tức giận: "Điều đơn giản như vậy anh cũng không nghĩ ra à!" Mặt cô đỏ lên nói ra một sự thật khiến bản thân mình khó chấp nhận: "Vì không thể chạm vào nước, vì thế em đã một tuần không gội đầu rồi." "Tóc của em trở nên bóng dầu rồi! Vậy nếu anh ở gần em, không chừng chạm vào đầu tóc bóng dầu đó! Không những sờ được, còn có thể ngửi được!!!" Giang Tu Viễn: "......" Cái lý do đầu bóng dầu này, bản thân anh thực sự nghĩ đến 100 năm cũng nghĩ không ra. - --------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]