"Không phải anh muốn biết nguyên nhân sao? Anh cúi đầu xuống em sẽ nói nhỏ cho anh biết, không được để cho người khác nghe thấy." Tống Tĩnh Xu nhìn anh và nói. Giang Tu Viễn nghi ngờ liếc nhìn cô ta một cái nhưng cuối cùng vẫn làm theo. "Em nói anh nghe, lý do Tống Âm chia tay với anh, là bởi vì em đấy..." Cô ta nhìn thấy có bóng người đang tiến lại gần, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một đường cong đắc ý, cô ta nhón chân lên, khoảng cách với anh ngày càng gần hơn. Nhìn từ xa, tư thế của hai người rất mờ ám, giống như đang hôn nhau vậy. Giang Tu Viễn cau mày lại, anh cảm thấy có gì đó hơi không đúng. Anh chợt đưa tay đẩy Tống Tĩnh Xu ra, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Tống Tĩnh Xu, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?" Tống Tĩnh Xu vui vẻ nhìn theo bóng dáng cô em gái kia của mình đang chạy trối chết, cô ta rất hài lòng mỉm cười. "Anh nóng gì chứ, em còn chưa nói hết cơ mà." "Tống Âm chia tay anh là vì nó biết bản thân là một sao chổi. Cho dù ở cạnh ai cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Còn nữa, từ nhỏ nó lớn lên ở chỗ như thế này nên nó cảm giác mình không xứng với anh, cho nên..." Giang Tu Viễn nắm lấy cổ tay của cô ta, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lùng: "Cô đang ăn nói vớ vẩn gì đấy hả?" "Em nói sai cái gì sao? Ban đầu một nhà ba người bọn em trải qua rất yên lành, nếu không phải phải đi đón nó về thì mẹ em sẽ chết vì tai nạn xe cộ sao?" Trên mặt Tống Tĩnh Xu đầy vẻ oán độc, hoàn toàn không tìm được sự dịu dàng thường ngày đâu nữa. Trong giọng nói lại càng không có vẻ gì là coi Tống Âm như em gái ruột của mình. Giang Tu Viễn buông cô ta ra, từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô không biết nói lý lẽ nữa rồi." Trở lại phòng bao, Giang Tu Viễn không thấy Tống Âm đâu, anh đợi một lúc nhưng cũng không nhìn thấy cô đâu cả. Anh hỏi Thẩm Yến Lễ: "Cậu có thấy Tống Âm đi đâu rồi không? Sao lâu như vậy rồi mà cũng không thấy cô ấy đâu." Thẩm Yến Lễ lắc đầu, "này" một tiếng: "Cũng khéo thật đấy vừa nãy cô ấy cũng hỏi tôi về cậu đấy. Nhưng mà Chu Sanh Sanh cũng không ở đây, chắc hai người họ rủ nhau ra ngoài nói chuyện rồi!" Anh ta rót một ly rượu đưa cho Giang Tu Viễn: "Cậu yên tâm đi, chắc không có chuyện gì đâu. Con gái bọn họ là kiểu đi vệ sinh đều phải dắt tay nhau đi cùng." Nhưng bọn họ đợi một lúc nữa, một cô gái nhìn điện thoại di động rồi nói với bọn họ: "Em vừa nhận được tin nhắn của Sanh Sanh, cô ấy nói Âm Âm cảm thấy không khỏe nên cô ấy đưa Âm Âm về trước rồi, cô ấy bảo bọn em cứ chơi tiếp đi." Giang Tu Viễn nghe cô gái kia nói vậy thì lập tức đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nhưng trả lời anh chỉ là giọng nói máy móc... "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..." Anh lại gọi cho Chu Sanh Sanh mặc dù không tắt máy nhưng cũng không có ai bắt máy. Mặc dù nhân vật chính đã đi rồi nhưng tiệc sinh nhật vẫn tiếp tục. Giang Tu Viễn không tiếp tục ở lại đây nữa mà lái xe thẳng đến nhà của Tống Âm, nhưng mặc cho anh bấm chuông mấy chục lần nhưng vẫn không có ai trả lời. Chu Sanh Sanh đã uống một chút rượu, mặc dù không nhiều lắm nhưng vẫn không được lái xe, cho nên cô ấy đã dẫn theo Tống Âm gọi một chiếc xe ở ngay club. "Bác tài, bác bật nhạc nghe đi ạ! Vặn âm lượng càng lớn càng tốt nhé." Cô ấy nói xong thì gửi tin nhắn cho một người bạn đang ở trong phòng bao. "Được." Tài xế thoải mái đồng ý, giơ tay nhấn cái nút nhỏ chỗ loa, ngay lập tức trong xe quanh quẩn giai điệu vang dội và hùng dũng của bài hát "Về nhà mê hoặc". Chu Sanh Sanh kéo Tống Âm vào trong ngực mình, tay của cô ấy vỗ sau lưng Tống Âm, dùng giọng nói rất dịu dàng nói với cô: "Âm Âm, cậu cứ khóc đi, không sao đâu, không có ai nghe thấy đâu, khóc lên thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn đây." Tống Âm vùi đầu lên vai Chu Sanh Sanh, không quan tâm gì nữa mà bật khóc. Tiếng hát đã che dấu đi tiếng khóc của cô, Chu Sanh Sanh cảm thấy bả vai mình không ngừng truyền đến cảm giác man mát, trong lòng vì thế mà cũng rất khó chịu. Xe đã chạy đến khu biệt thự. "Cho bác luôn đấy, không cần trả lại đâu ạ." Chu Sanh Sanh rút ra ba tờ tiền màu đỏ ra khỏi ví, sau đó nắm tay Tống Âm vào cửa. Em trai Chu Bác Vũ của cô ấy đang mặc một cái quần con, đúng lúc xuống lầu rót nước. (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Thấy hai người bọn họ, tay cậu ấy che thân trên đang trần truồng của mình lại:"Chị, không phải chị giúp chị Âm Âm tổ chức sinh nhật sao? Sao chị lại đưa chị ấy về nhà rồi?" Nói xong cậu ấy đã nhìn thấy viền mắt Tống Âm hồng hồng, ngập ngừng mãi mới hỏi tiếp: "Chị Âm Âm, sao chị lại khóc vậy?" Chu Sanh Sanh dùng giọng nói hung dữ như mọi khi nói: "Chuyện của người lớn, em chỉ là một đứa trẻ con thì đừng có dính vào." Chu Bác Vũ làm vẻ mặt cạn lời: "Chị, em cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, em không còn là trẻ con nữa. Hơn nữa chị chỉ lớn hơn em có một tuổi rưỡi thôi đấy?" Chu Sanh Sanh không phản ứng gì với cậu ấy, cùng Tống Âm đi vào phòng. Cô ấy cầm một chiếc váy ngủ của mình đi ra: "Âm Âm, cho cậu cái này để thay, đã lâu lắm rồi hai chúng ta không nằm cùng nhau trên giường để tán gẫu." "Đêm nay cậu hãy coi như là đêm khuê mật của hai chúng ta đi, cậu có cái gì không vui thì đều có thể nói với mình." "Sanh Sanh, cậu tốt với mình quá, thật sự rất cảm ơn cậu." Tống Âm ngồi trên giường, ngẩng mặt lên nhìn Chu Sanh Sanh, mi mắt vẫn còn ướt nhẹp, giọng nói bởi vì khóc lâu mà hơi bị nghẹt lại. "Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu nói cảm ơn với mình cái gì chứ." Chu Sanh Sanh kéo rèm cửa sổ, hai cô gái thân mật nằm song song trên giường. Rất giống với cảnh tượng lúc hai người còn học cấp ba, hai cô gái vẫn chưa trưởng thành ngủ cùng nhau và chia sẻ cho nhau bí mật của mình. Trong bóng tối, Tống Âm chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi u ám: "Trước đây mình vẫn luôn không nói cho cậu biết lý do mình và Giang Tu Viễn chia tay, nhưng thật ra là..." Cô dừng lại: "Sanh Sanh, cậu còn nhớ năm lớp mười hai, chuyện mình bị ngã từ trên cầu thanh xuống không?" Chu Sanh Sanh nặng nề gật đầu một cái. bây giờ nhắc lại chuyện này, trong lòng cô ấy vẫn còn hơi sợ hãi: "Làm sao mình quên được cơ chứ! Lúc đó cậu hôn mê mấy ngày trong bệnh viện mãi không không tỉnh, thật sự mình đã lo lắng gần chết!" "Buổi đêm mà mình tỉnh lại ấy, Giang Tu Viễn đã túc trực bên cạnh giường bệnh của mình, anh ấy nói sau này sẽ mãi mãi chăm sóc tốt cho mình. Nhưng sau đó, sau đó lại..." "Mình đã nghe thấy anh ấy nói chuyện với chú Giang và dì Giang, anh ấy ở bên cạnh mình là vì anh ấy có trách nhiệm với mình, là do trong lòng anh ấy cảm thấy xấu hổ với mình." "Nhưng cậu biết đấy, mình thích anh ấy, từ lúc còn rất nhỏ mình đã thích anh ấy." Trong lòng cô có chút ê ẩm, khiến giọng nói cũng trở nên nhẹ bẫng. "Mình không muốn anh ấy cứ bị mắc kẹt mãi vì xấu hổ hay là tự trách. Tống Tĩnh Xu nói, nếu không phải vì chuyện kia, chị ấy và Giang Tu Viễn đã yêu nhau rồi, vì từ trước anh ấy vẫn luôn thích chị ấy." Chu Sanh Sanh suy nghĩ một chút, cau mày đưa ra nghi vấn: "Tống Tĩnh Xu kia có chỗ nào tốt hơn cậu chứ? Tình cách lại thích giả vờ yếu đuối, làm sao Giang Tu Viễn lại có thể để mắt đến chị ta chứ! Âm Âm không lẽ là cậu đã bị những lời kia của chị ta lừa đấy chứ?" Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn: "Âm Âm, cậu không thể tin được lời nói từ một phía chị ta được! Cậu xem trên tivi đấy, loại nữ phụ độc ác giống như vậy đấy, làm đủ loại khích bác ly gián." Tống Âm mấp máy môi: "Mình không chỉ nghe chị ấy nói mà mình còn nhìn thấy nữa." "Mấy năm trước chị ấy đã cho mình đọc một bức thư tình, là chữ của Giang Tu Viễn, mình có thể nhận ra chữ của anh ấy. Hơn nữa ban nãy lúc mình đi tìm anh ấy, mình định hỏi rõ ràng mọi chuyện, kết quả..." "Kết quả mình ở bên ngoài đã nhìn thấy hai người bọn họ đang ở cạnh nhau, hai người bọn họ còn, còn...Hôn." "Đm!" Chu Sanh Sanh lập tức ngồi dậy, dùng sức vỗ xuống giường: "Hai người bọn họ cũng thật quá đáng, thật là độc ác!" "Không sao đâu, Âm Âm cậu còn có mình mà." Cô ấy ôm chặt Tống Âm: "Cậu yên tâm, mình sẽ mãi ở bên cạnh cậu. Đợi đến lúc tóc chúng ta đã bạc, răng cũng rụng rồi thì chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất!" "Ừ, chắc chắn!" Tống Âm cũng ôm lại cô ấy, cô lộ ra một nụ cười chân thật nhất mà lâu rồi chưa có, nói: "May mắn...Mình vẫn còn có người bạn tốt là cậu." Giang Tu Viễn từ lúc còn rất sớm đã đến bệnh viện, rồi đi địa điểm quay phim "Y thuật", tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Tống Âm đâu. Đợi rất lâu cũng thấy đạo diễn Lâm đang cầm chén trà dưỡng sinh xuất hiện. Ông cầm lên rồi thổi thổi, chậm rãi uống trà hoa cúc cẩu kỷ. Giang Tu Viễn lập tức đi tới, mở miệng hỏi ông: "Đạo diễn Lâm, sáng nay Tống Âm có phần diễn không, sao cô ấy vẫn chưa đến đây?" Đạo diễn lâm coi anh như bạn thân nhất của cô nên cũng không giấu diếm gì: "Trình tự quay có thay đổi nên sáng sớm cô ấy và hai phó đạo diễn của chúng tôi đã đi Lăng Huyện ghi hình rồi, tôi đoán chắc cũng phải một tuần nữa mới về." (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Giang Tu Viễn cau mày không nói gì nữa. Một ngày nay anh đều cảm thấy nặng nề, hết lần này đến lần khác bấm cùng một dãy số điện thoại. Mười lần thì có đến chín lần không gọi được. Một lần cuối cùng, cuối cùng điện thoại cũng đã kết nối. Tối qua Tống Âm đã tắt điện thoại di động, sáng sớm nay cô mới mở máy. Vừa mở đã nhận được thông báo mười mấy cuộc gọi bị nhỡ, cô không biết sau đó nên nói gì nên cứ đơn giản lờ nó đi. Lúc này đã đến vùng núi, điện thoại di động của cô do trợ lý Đình Đình bảo quản. Quay phim vừa kết thúc, đình đình đã cuống quýt chạy đến, đưa điện thoại di động cho cô: "Chị Âm Âm, điện thoại của chị reo nhiều lần lắm, có lẽ là có chuyện gì đó gấp cũng nên!" Lúc Tống Âm nhận lấy điện thoại thì điện thoại vẫn đang reo. Lần này cô do dự mất mấy giây rồi cuối cùng vẫn vuốt xuống để nghe. "Alo." Cô mở miệng nói, giọng nói hơi khàn. Câu nói đầu tiên của Giang Tu Viễn không phải hỏi cô vì sao từ tối qua đến giờ điện thoại của cô lại luôn tắt máy, cũng không phải hỏi cô vì sao đi mà không nói tiếng nào, mà anh nói... "Tối qua Chu Sanh Sanh nói cơ thể em bị khó chịu, bây giờ em thế nào rồi?" "Không sao đâu ạ, em đã khỏe từ lâu rồi." Tống Âm đi đến chỗ vắng người, cô khẽ cắn môi dưới: "Nếu, nếu...Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây! Thời gian nghỉ của em kết thúc rồi, phải quay ngay rồi." "Được, em ở bên ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe, trên núi lạnh, lại nhiều sương, em đừng để bị cảm lạnh đấy." Giang Tu Viễn dặn dò cô. "Em biết rồi, tạm biệt." Rất nhanh trời đã tối, mặt trời chiều đã ngả về tây, nhiệt độ của ngọn núi đúng là giảm rất nhiều. Tống Âm ăn mặc mỏng manh, cô cũng cảm giác được cái lạnh, trên mặt có một đợt cảm giác mát lạnh. Cô dùng tay cẩn thận xoa xoa nước ở khóe mắt. Cúp điện thoại, Giang Tu Viễn lập tức gọi cho một người khác, lần này là Thẩm Yến Lễ: "Alo, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc. Không phải cậu và Chu Sanh Sanh rất thân nhau hay sao, tôi muốn cậu hẹn giúp cô ấy ra, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Anh cảm nhận được, thái độ của cô gái nhỏ giống như một chén nước, lúc đầu nước nấu sắp sôi rồi thì tự dưng lại lạnh xuống. Cho nên không thể thong thả suy nghĩ như trước mà phải nhanh chóng điều tra rõ ràng một chút mới được. Không hẹn được Chu Sanh Sanh. Cô ấy vừa mới nghe đến tên Giang Tu Viễn thì sẽ coi như kẻ thù, rất có nghĩa khí của chị em mà cúp điện thoại luôn. Trước khi cúp máy, cô ấy còn hung dữ uy hiếp: "Thẩm Yến Lễ, nếu anh còn nhắc đến anh ta với tôi nữa thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!" Thẩm Yến Lễ không còn cách nào, bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi không muốn giúp cậu chuyện này mà do cô gái này đã nổi điên hoàn toàn không nể mặt tình cảm anh em của chúng ta. Nhưng mà rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với cô ấy vậy?" Giang Tu Viễn rũ mắt xuống, cầm ly rượu cụng với anh ta: "Một chút việc riêng thôi." Thấy anh không muốn nhiều lời nên Thẩm Yến Lễ cũng không hỏi thêm nữa, ngược lại còn an ủi anh: "Không sao đâu, cô ấy chỉ là một trái bom thôi, giận nhanh mà hết giận cũng nhanh. Cậu hãy đợi hai hôm nữa, đợi cho cô ấy tự bớt giận là được ấy mà." Giang Tu Viễn không kiên nhẫn nổi, một giây thôi cũng không thể đợi được. Sau khi uống mấy ly với Thẩm Yến Lễ, anh đi ngay đến chỗ làm việc của Chu Sanh Sanh. Thời đại học cô ấy học thiết kế thời trang, bây giờ cô ấy đang tự mình kinh doanh một văn phòng. "Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?" Cô gái quầy lễ tân lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, lễ phép khách sáo hỏi anh. "Không." Giang Tu Viễn nói cong thì nói tiếp: "Nhưng tôi và giám đốc của cô quen biết nhau lâu rồi, cô có thể thông báo giúp tôi một tiếng được không? Nói là tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm cô ấy." Chuyện này thật sự không đúng với quy định, nhưng cô gái lễ tân này nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ đẹp trai này thì do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý với anh. "Được, thưa anh, xin anh hãy đợi tôi một phút nhé." Cô ấy nhấc điện thoại lên gọi, nói theo những lời mà Giang Tu Viễn đã nói. Khoảng mười giây, bên kia đã cúp máy. "Thật xin lỗi anh. Giám đốc của chúng tôi nói, bây giờ công việc rất bận rộn, ai cũng không muốn gặp." Cô gái quầy lễ tân thể hiện nét mặt xin lỗi, lúng túng thuật lại nguyên xi: "Giám đốc của chúng tôi nói, đặc biệt... Đặc biệt là anh." Giang Tu Viễn: "..." Bận rộn hơn một giờ, Chu Sanh Sanh cơ bản đã thiết kế xong, cô ấy lưu lại, tắt máy, xách túi đi ra ngoài. "Tôi xong việc rồi, mọi người cũng có thể tan làm trước giờ." (Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Cô nói với mấy nhân viên lễ tân, sau khi nhìn thấy vị khách không mời mà đến thì đã biến mất gần như không còn dấu vết, cô ấy cau mày lại: "Sao anh vẫn còn chưa đi hả?" Giang Tu Viễn đứng lên, đi về phía cô: "Tôi có vài chuyện nên muốn tìm cô hỏi một chút." Vẻ mặt Chu Sanh Sanh không vui, vô thức cự tuyệt anh: "Tôi không rảnh." Giang Tu Viễn dùng tay ngăn cô ấy lại: "Giữa tôi và Tống Âm có chút hiểu lầm, cô là bạn thân nhất của cô ấy, chẳng lẽ cô cũng không hy vọng tôi và cô ấy có thể giải quyết được hiểu lầm hay sao?" "Hiểu lầm ư?" Chu Sanh Sanh nhíu mày, lộ ra vẻ mặt suy tư. Qua một lúc, cô bất đắc dĩ nói: "Đi, nhưng thời gian của tôi rất quý giá, tôi chỉ cho anh mười phút thôi." Bên dưới lầu văn phòng là một quán cà phê. Hai người ngồi bên trong, Chu Sanh Sanh đặt cái thìa nhỏ sang một bên, trực tiếp bưng ly lên uống một ngụm, sau đó nói ngay vào trọng điểm: "Đúng rồi, anh và Âm Âm đã chia tay rồi, sau này yêu đương với ai cũng đều tự do. Thế nhưng..." Giọng nói của cô ấy hơi hung dữ, bất bình thay cho Tống Âm: "Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy sao anh lại phải dây dưa không rõ với Tống Tĩnh Xu vậy hả? Cũng không phải anh không biết, từ nhỏ quan hệ của Tống Âm và Tống Tĩnh Xu đã rất tệ! Anh lại còn như vậy, không phải cố ý để cho cô ấy khó chịu hay sao?" Giang Tu Viễn nhíu mày: "Tôi và Tống Tĩnh Xu dây dưa không rõ ư?" Chu Sanh Sanh thấy anh dám làm không dám chịu thì càng thêm tức giận: "Năm đó có phải anh đã viết cho Tống Tĩnh Xu một bức thư tình hay không? Anh ở bên cạnh Tống Âm, có phải vì đã hại cô ấy bị ngã xuống lầu nên trong lòng cảm thấy hổ thẹn không? Còn nữa, tối hôm trước, có phải anh đã hôn cô ta phải không?" Từng câu chất vấn khiến Giang Tu Viễn rơi vào trong mê man. Anh im lặng một lúc vừa định giải thích mọi thứ thì điện thoại di động tích một tiếng, tin tức Weibo hiện ra. "Lăng Huyên đột nhiên có động đất, nhiều nơi công trình truyền thông bị phá hủy, hiện thương vong chưa được xác định, chính quyền địa phương đang toàn lực cứu giúp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]