Editor + Beta: LinhNhi
Đây là lần đầu tiên Tống Âm đến một nơi như quán bar.
Lúc cô và Giang Tu Viễn đến nơi, trên bàn đã có sẵn một vài chai rượu rỗng.
Chu Sanh Sanh quả thực có chút say, giơ tay lên cao, nhiệt tình vẫy tay với cô, nở nụ cười thật tươi: "Âm Âm, cậu tới rồi."
Khi nhìn thấy Giang Tu Viễn đi đằng sau, cô ấy nhíu mày, tỏ vẻ ai oán: "Sao cậu lại gọi cả anh ta đến đây?"
Tống Âm ngồi xuống cạnh cô ấy rồi giải thích: "Tớ chưa đến quán bar bao giờ và cũng không biết đường, lúc cậu gọi điện cho tớ vừa đúng lúc anh ấy đang ở bên cạnh tớ, anh ấy liền đưa tớ đến."
Chu Sanh Sanh cong môi, tỏ vẻ không vui.
Giang Tu Viễn cũng không bận tâm, nói với Tống Âm: "Em ở lại canh trừng cô ấy đi. Anh đi sang siêu thị gần đây mua ít sữa chua giải rượu."
Sau khi anh rời đi, Tống Âm quan tâm hỏi: "Sanh Sanh, sao lại ra ngoài uống rượu một mình?"
Vừa nói đến chuyện này, Chu Sanh Sanh liền trở nên tức giận: "Còn không phải tại Thẩm Yến Lễ sao, bình thường Tưởng Mạt Lị nhà người ta thèm để ý đến anh ta sao, vừa gặp phiền phức liền vẫy tay gọi anh ta đến. Tớ chính là nhìn không vừa ảnh bộ dáng chân chó của anh ta! Chân chó đến cuối cùng cái gì cũng không còn nữa cũng không biết sao?!"
Tống Âm đã nghe Chu Sanh Sanh nói về chuyện của Thấm Yến Lễ và Tưởng Mạt Lị rồi.
Tưởng Mạt Lị học vẽ, là khoa khôi khoa mỹ thuật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-yeu-em-nhieu-hon/1605357/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.