Nhuế Ngạn đi lên trước, đứa bé kia cười khanh khách với Nhuế Ngạn, còn giơ tay muốn Nhuế Ngạn bế, Trác Lương ôm chặt lấy cậu nhóc lại bị cậu nhóc giơ tay tát bốp vào mặt.
Nhuế Ngạn khoanh tay híp mắt nhìn Trác Lương: “Anh định giải thích với em thế nào đây?”
Trác Lương không ôm nổi cậu nhóc đang không ngừng duỗi chân, chỉ có thể nhét cậu nhóc vào trong lòng ngực Nhuế Ngạn, đứa bé vừa nằm vào lòng Nhuế Ngạn lập tức ôm lấy cổ cô, hôn chụt một cái vào mặt cô.
“……” Trác Lương tặc lưỡi, ánh mắt cậu nhóc này cũng khá đấy: “Anh cũng không biết đứa bé này ở đâu ra, hay là báo cảnh sát đi?”
“Báo cảnh sát?” Nhuế Ngạn ôm đứa bé đi vào nhà: “Rõ ràng người ta biết anh mới mang đến, anh báo cảnh sát có ích lợi gì.”
“Nếu không thì sao.” Trác Lương theo sau cô vào nhà, đóng cửa lại: “Đứa bé này không có quan hệ gì với anh, em đừng đổ lên người anh chứ!”
“Vậy ư?” Nhuế Ngạn nghiêng đầu liếc anh một cái, đặt đứa bé xuống sô pha trêu đùa: “Trông nhóc con xinh xắn thế này, thật đúng là…” Nhuế Ngạn vừa nói vừa đánh giá mặt anh, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Đứa bé trông xinh xắn, anh lại xấu xí, chẳng giống nhau tí nào.” Trác Lương vội vàng phủi sạch quan hệ.
Nhuế Ngạn cười: “Vậy rốt cuộc là con của ai, anh có biết không, tại sao lại mang đến đây nhỉ?”
Trác Lương ngồi trên sô pha nhìn tên nhóc thúi mặc quần thủng đũng ôm cánh tay Nhuế Ngạn không buông kia, cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thuong-anh-chieu-anh-nuoi-anh/1796098/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.