Nhuế Ngạn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thẹn vừa bực, anh thế nào thì cứ thế nấy đi, còn cọ vài cái vào đùi cô làm gì?
Lúc này Nhuế Ngạn mới phát hiện ra con đường này không phải đường về khách sạn, đến khi cảm thấy càng ngày càng quen thuộc thì xe đã rẽ vào trong tiểu khu.
“Anh Lưu, mau dừng xe.” Nhuế Ngạn hô một tiếng, anh Lưu vội vàng ngừng xe: “Có chuyện gì vậy, Nhuế tiểu thư?”
“Đây không phải đường về khách sạn.” Nhuế Ngạn nhìn về phía Trác Lương, mặt vẫn có vẻ giận: “Tại sao lại tới đây?” Tiểu khu này chính là nơi hai năm trước cô theo dõi Trác Hiểu Thiên đến, cũng là nơi lần trước cô say được Trác Hiểu Thiên mang tới.
“Đâu có sai đâu.” Trác Lương quay đầu lại nhìn cô, trên mặt đã khôi phục như thường: “Anh nói muốn đưa em về nhà mà.”
“Em phải về khách sạn.” Nhuế Ngạn mở cửa xuống xe.
Trác Lương cũng biết vừa rồi đã chọc giận cô, mở cửa xe, sải bước dài đuổi theo giữ chặt lấy tay cô: “Nhuế Ngạn.”
Nhuế Ngạn hất tay anh ra, cúi đầu bước nhanh, Trác Lương không còn cách nào khác, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, tay ôm lấy bả vai cô, khẽ nỉ non: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh sai rồi.”
Nhuế Ngạn không nhìn anh, cắn môi nói: “Em phải về khách sạn.”
Trác Lương trầm mặc: “Từ hôm nay trở đi, em phải ở trong nhà, không được tới khách sạn nữa.”
“Không được.” Nhuế Ngạn muốn hất tay anh ra.
“Hôm nay em muốn về nhà cùng anh thì về, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thuong-anh-chieu-anh-nuoi-anh/1796084/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.