Nhuế Ngạn kéo Trác Hiểu Thiên ra ngoài quán bar, ban đầu cô còn chưa cảm thấy gì, càng ra ngoài, bước chân càng nhẹ bẫng, mấy ly cocktail kia tác dụng chậm khiến đầu óc cô mơ màng, không thể đứng vững.
Trác Hiểu Thiên đỡ lấy cô, ngây ngốc: “Cô sao rồi? Cô đừng ngất đấy nhé… Cô mà ngất là tôi mặc kệ cô đấy…”
Nhuế Ngạn còn chút tỉnh táo, song cô lại túm chặt lấy ống tay áo của Trác Hiểu Thiên không cho anh ấy đi.
Trác Hiểu Thiên hoàn toàn bị đánh bại, tửu lượng có chừng này mà cô uống rượu gì thế.
Trác Hiểu Thiên vốn định đưa Nhuế Ngạn về, nhưng nghĩ lại, những người đó cô có quen hay không, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Anh hai sẽ lột da mình mất.
Nghĩ như vậy, Trác Hiểu Thiên không còn cách nào khác đành phải dìu Nhuế Ngạn gọi taxi rồi đọc địa chỉ.
30 phút xe đi, Nhuế Ngạn hoàn toàn say đến mê man bất tỉnh.
Trác Hiểu Thiên dặn taxi dừng lại chờ, sau đó gọi điện thoại, năm phút sau chợt có một người đi ra cổng khu đô thị, Trác Hiểu Thiên như nhìn thấy ánh mặt trời, vội vàng đầy người vào trong lồng ngực anh: “Trời ạ, em trả lại con ma men nhà anh cho anh này, em xin rút lui.”
Trác Hiểu Thiên dứt lời liền chui vào xe taxi.
Nhuế Ngạn lại mơ thấy giấc mơ đó, nhiều năm qua nó vẫn luôn quấn lấy cô.
Một cô bé tết tóc đuôi sam hoảng sợ đứng trên đường phố đông nghịt.
Bố nói bố sẽ tới đón cô tan học, nhưng ông không tới.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thuong-anh-chieu-anh-nuoi-anh/1796075/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.