Nhuế Ngạn đẩy Trác Lương đi dạo qua một vòng quanh khu đô thị, khu đô thị không quá lớn, đi một vòng cũng chẳng mất bao lâu.
Sẩm tối, gió nhẹ thoảng qua, cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc “Em là trái táo trái táo nhỏ của anh, sao yêu em mãi cũng không thấy chán nhỉ……”, bên trong còn có tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ.
Hai người yên lặng đi tới, dọc đường Nhuế Ngạn luôn suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để nói chuyện với anh, nhưng không thành công, thật sự chẳng biết nên nói gì.
Qua vài phút xấu hổ ban đầu, Nhuế Ngạn bất chấp tất cả, cứ trầm lặng như vậy đi, cũng khá tốt.
Trác Lương không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu mình chưa ra khỏi cửa, nhất là những lúc nhàn tản như thế này, xung quanh ồn ào náo nhiệt, mang hương vị cuộc sống củi gạo mắm muối bình thường, nếu quanh hơi thở còn thoang thoảng hương hoa thì cuộc sống như thêm sắc màu kiều diễm.
Đã rất lâu rồi Trác Lương chưa được thả lỏng như vậy.
“Quan hệ giữa cháu với Lục Liễm rất tốt đúng không?” Khu đô thị mới rất sang trọng, lại tọa lạc ở trung tâm thành phố, một căn hộ không hề rẻ chút nào, theo anh được biết, từ khi Lục Liễm lên đại học đã không chạm tới một hào một xu nào của Lục gia.
Lục Liễm? Cậu nhỏ? Quan hệ rất tốt?
Người đằng sau không nói gì, đương khi Trác Lương cho rằng cô không thích vấn đề này, định đổi sang đề tài khác, Nhuế Ngạn mở miệng.
“Cháu cũng không biết thế có gọi là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thuong-anh-chieu-anh-nuoi-anh/156758/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.