Ăn xong bữa sáng, Nhuế Ngạn xem thời tiết, ánh nắng rất đẹp, vì thế cô ôm hết chăn ga gối ra sân phơi nắng.
Đã có giá chuyên dùng để phơi chăn ga gối, chỉ cần mở chăn ra là có thể phơi hết toàn bộ.
Sáng hôm nay cô định đi mua đồ dùng hàng ngày cho Trác Lương, nhưng lại thật sự không yên tâm để anh ở nhà một mình, lỡ đâu anh nghĩ quẩn trong lòng thì phải làm sao bây giờ?
Hoặc tự mình chạy đi mất thì phải làm sao đây?
Nhuế Ngạn nghĩ tới đây, vào phòng bếp, kê ghế xuống dưới chân, tay cầm mấy con dao giấu lên tủ bát.
Những vũ khí sắc bén này tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt anh.
Nhuế Ngạn tính toán, hôm nay bản thân có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, mua đồ dùng sinh hoạt cho Trác Lương, dọn dẹp nhà cửa, mua ít đồ ăn cất vào tủ lạnh, ngày mai là thứ hai, cô còn phải đi học, những việc này cần làm xong trong ngày hôm nay.
Nhuế Ngạn định ra ngoài, lại không yên tâm để Trác Lương ở một mình, không khỏi thấy đứng ngồi không yên, nhưng không biết làm thế nào mới ổn.
Nhuế Ngạn chần chừ một lúc, thật sự không biết nên làm gì, hay là đưa anh đi cùng, nhưng như thế cũng không ổn, tâm tư người muốn tự sát rất yếu ớt, có đôi khi chỉ một câu nói hay một ánh mắt thôi cũng có khả năng kích thích đến bọn họ…
Nhuế Ngạn cầm cây lau nhà vừa lau vừa suy tư, hay để anh đến chỗ bác sĩ Lý xem sao.
Nhưng có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thuong-anh-chieu-anh-nuoi-anh/156752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.