Chương trước
Chương sau
Năm mới nhà họ Trì lúc nào cũng náo nhiệt, vào buổi chiều, cô với chú của Trì Uyên dẫn theo người nhà của mình vội vàng trở về.
Trong phòng khách chỗ nào cũng có dấu vết của trẻ con.
Văn Tưởng bị mẹ Trì lấy thân phận là con dâu giới thiệu cho mọi người, lúc sau cô liền bị mấy bạn nhỏ ở đây cuốn lấy, bên tai vẫn quanh quẩn đủ loại xưng hô, một lúc là chị một hồi lại là thím nhỏ, gọi sai thì bị sửa lại cho đúng còn mềm mại hô to lần nữa.
So với sự yên tĩnh trên lầu trước đó, cảnh tượng náo nhiệt ở đây làm Văn Tưởng nhất thời chưa thích ứng được.
Cuối cùng vẫn là Trì Uyên đi qua ôm Tiểu Bàn Đôn cứ ôm chân cô mãi không buông lên, cười nói: "Nhóc Tuyên, mẹ con ở nhà có cho con ăn gà rán không vậy, chú sắp bế không nổi con rồi."
Tiểu Bàn Đôn là con của anh họ nhà cô Trì Uyên, mới bốn tuổi đã mũm mĩm như trái bóng nhưng được cái mặt mày đẹp trai, sau này nếu có trưởng thành cũng sẽ là dáng vẻ dễ trêu chọc mấy cô gái nhỏ.
Chỉ là lúc này lại bị Trì Uyên trêu, dù là còn nhỏ cũng có chút ngại nên giãy dụa muốn xuống khỏi lòng anh.
Trì Uyên bế cậu nhóc xuống, lấy viên kẹo trong túi áo rồi bóc ra cho vào miệng cậu, cuối cùng vươn ngón trỏ để trên môi, thấp giọng dỗ dành: "Xuỵt, đừng tìm mẹ nói là chú cho con ăn kẹo."
Nhóc Tuyên vội che miệng lại, giọng nói non nớt cất lên: "Không nói ạ."
Trì Uyên khẽ cười, xoa xoa đầu cậu nhóc, "Đi chơi đi."
Tiểu Bàn Đôn vui vẻ chạy đi.
Trì Uyên thuận thế ngồi xuống sofa bên cạnh, nâng mắt nhìn Văn Tưởng đang siết chặt ngón tay ngồi bên cạnh, xem ra có hơi câu nệ.
Ngón tay anh nhét trong túi áo hơi động động, mở miệng kêu một tiếng tên cô: "Văn Tưởng."
Văn Tưởng nghi hoặc "hửm" một tiếng, mới vừa ngẩng đầu liền thấy anh ném thứ gì đó qua, còn chưa phản ứng để nhặt nó lên, món đồ đó đã rớt bên tay cô.
Là viên kẹo.
Bao bì y chang như cái vừa nãy anh bóc cho bạn nhỏ ăn.
Văn Tưởng không cầm.
Trì Uyên nhướng máy, giọng điệu có hơi trêu đùa, "Sao vậy, còn muốn tôi bóc ra cho cô ăn sao?"
"......"
Nghe vậy, Văn Tưởng nhịn không được muốn lườm anh một cái, khoé miệng mím lại, nhặt viên kẹo để vào trong đĩa trái cây ở giữa bàn trà.
Trì Uyên nhướng mày, cũng không để tâm.
Hai người lại giống như ở trong phòng vào buổi trưa, ngoài trầm mặc ra vẫn là trầm mặc, ngay cả ánh mắt chạm nhau cũng không có, coi người đối diện như không tồn tại.
Chẳng qua bao lâu thì Tưởng Viễn Sơn đến nhà họ Trì, đang ngồi nói những chuyện gì đó với ba Trì, cậu và dượng của Trì Uyên.
Cách bữa cơm tất niên chỉ còn một lúc, Văn Tưởng thật sự không ngồi được nữa nên đứng dậy đi lấy áo khoác ở phòng khách, chào một tiếng với người giúp việc nhà họ Trì, sau đó ra cửa.
Ban đầu Trì Uyên tưởng Văn Tưởng đi vệ sinh, qua mười phút vẫn chưa thấy cô quay lại, không khỏi có hơi nghi ngờ.
Không thể chứ, nhà họ Trì không quanh co vòng vèo như nhà họ Tưởng, chỉ có hai tầng mà cô còn có thể lạc đường?
Anh nhìn nhà vệ sinh ở phía sau, trong hai ba phút chỉ có mấy người ra vào, chưa bao gồm mấy đứa nhóc đùa giỡn ra ra vào vào ở đó.
"......"
Lúc này Trì Uyên mới cất điện thoại, đứng dậy đi ra sảnh phụ, từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn thấy một tầng tuyết trên mặt đất bên ngoài phòng.
Trong sân, tài xế của nhà họ Trì đang dọn dẹp tuyết đọng trước cửa, anh đi qua, mở miệng hỏi: "Vừa mới có người đi ra ngoài sao?"
Tài xế ngừng động tác, trả lời theo sự thật, "Cô Văn Tưởng mới vừa đi ra ngoài một mình."

"Biết cô ấy đi đâu không?" Trì Uyên lại hỏi.
Tài xế lắc đầu, "Cô Văn Tưởng chỉ nói sẽ về rất nhanh, không nói là đi đâu."
Kiến trúc trong viện dành cho người nhà giáo viên được xây sát với Đại học Sư phạm, có con đường đi thẳng từ viện dành cho người nhà đến vườn trường. Trì Uyên đoán cô có lẽ là đã đi dạo trong vườn trường rồi, ánh mắt nhìn thoáng qua bên ngoài nhưng chẳng thấy rõ cái gì trong đêm, anh nhịn không được nhíu mày rồi lấy điện thoại gọi cho Văn Tưởng.
Ống nghe vang lên hai tiếng "đô đô", rất nhanh đã được kết nối, "Trì Uyên?"
"Ừm, là tôi." Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi, Trì Uyên nhấc chân đi đến mái hiên, bông tuyết dính trên áo lông rất nhanh đã hoá thành giọt nước, giọng nói nhàn nhạt, "Cô đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi."
"Biết rồi, bây giờ về đây."
Cúp máy, cuộc gọi gọi chưa đến một phút đồng hồ.
Trì Uyên vuốt vuốt điện thoại, trước khi vào nhà lại nhìn đêm đông sâu thẳm như mực, sắc mặt bình tĩnh.
Vào nhà, mới vừa ngồi xuống, cái người vừa nãy anh gọi điện qua lại gọi điện thoại lại.
Trì Uyên vừa sờ đầu Nhóc Tuyên bên cạnh mình vừa nghe điện thoại, "Sao vậy? Không phải định không quay lại chứ?"
Như vậy vừa hay, rất hợp với ý anh, dù sao có một số lời nói tối nay rất không thích hợp nói trước mặt cô.
Chỉ là không như mong muốn.
Văn Tưởng bĩnh tĩnh thuật lại tình trạng khó khăn của mình, "Tôi lạc đường rồi."
"........."
"Làm phiền anh tìm một người qua đây đón tôi."
Lúc này Trì Uyên thật sự đã bật cười, "Cái nơi hơi lớn như thế này, cô cũng có thể lạc đường?"
"Đúng vậy, lạc đường rồi." Giọng điệu rất cứng rắn, cũng không biết rốt cuộc là ai mới bị rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ này đây.
Trì Uyên rút tay về, đỡ trán dựa về đằng sau, "Ở gần cô có kiến trúc ký hiệu nào không? Hoặc là bụi cỏ toà nhà cái gì đó tương đối đặc biệt cũng được."
"Có một đài phun nước nhỏ nhưng bây giờ không có phun nước, không biết có phải bị hư rồi hay không."
"......" Trì Uyên vẫn đang cười như trước, "Còn có gì nữa?"
Đài phun nước nhà nào trong viện chẳng có, không đủ rõ ràng.
"Còn có..." Dường như cô đang đi đi lại lại, trong ống nghe vang lên tiếng động nặng nề của giày giẫm lên tuyết đọng, "Còn có một đống cây xanh được xếp thành năm mới vui vẻ và một đèn đường ánh sáng trắng."
Văn Tưởng đã quan sát, dọc đường đi toàn thấy đèn vàng, hình như chỉ có một cái đèn này mang ánh sáng trắng.
Lúc này Trì Uyên mới không cười nữa, nhớ kỹ lại bố cục ở viện dưới, "Cô đi dọc về phía trước theo bên trái đèn đường, rẽ phải đến ngã tư thứ hai đi đến chính giữa sẽ thấy một bồn hoa nhỏ, sau đó đi theo con đường rải sỏi bên trái bồn hoa nhỏ là đến."
Văn Tưởng trầm mặc, sau khi cẩn thận theo lời anh nói, hỏi: "Bên trái đèn đường, là nằm bên trái trước mặt tôi hay là nằm bên trái sau lưng tôi."
"......"
Trì Uyên phục cô luôn, "Thôi bỏ đi, cô đứng ở đó đừng đi đâu hết, tôi tìm người qua đó đón cô."
"Làm phiền rồi."
Lại nữa.
Trì Uyên nghe ba chữ này nghe đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén luôn.

Ban đầu Văn Tưởng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, sau khi ra khỏi nhà họ Trì, đi dọc về đằng trước theo con đường rải sỏi, trong lòng có tâm sự nên cũng không chú ý bản thân đã đi xa.
Đến khi lấy lại tinh thần, phong cảnh xung quanh đã không còn là phong cảnh mà cô quen thuộc, cô đành phải dựa theo con đường cũ để quay về. Sau đó đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Uyên, cô gặp phải con đường có ngã rẽ và chọn sai, càng đi theo đó càng sai, lúc quay đầu lại đã không phải là con đường khi đến nữa.
Người trong khu viện vào đêm giao thừa rất thưa thớt, Văn Tưởng cũng không phải không biết ngại mà chạy tới gõ cửa nhà người khác để hỏi đường, đành phải xin Trì Uyên giúp đỡ.
Văn Tưởng đứng dưới đèn đường, đêm đông gió lạnh gào thét, cây xanh bốn phía lay động theo gió, cành lá ma sát sột soạt vang lên vô cùng rợn người.
Cô học y, là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật nên không sợ.
Đổi thành người khác, dường như sẽ rất sợ.
Văn Tưởng cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Tiểu Bàn Đôn ôm chân cô mãi không buông sau khi chạy tới, giọng nói trở nên dịu dàng, "Nhóc Tuyên, sao em lại đi ra ngoài vậy?"
"Chú Hai bảo em tới đón chị." Cậu bé ngẩng đầu, cả người đều treo lên chân Văn Tưởng, "Chị ơi, không phải chị không biết đường về nhà sao ạ?"
Văn Tưởng cũng không sửa lại xưng hô của cậu bé cho đúng, chạm nhẹ vào chóp mũi của cậu, "Đúng rồi."
Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân tới gần, bóng dáng của người tới bao phủ xuống, Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn thấy Trì Uyên đứng không xa.
Anh vẫn còn mặc quần áo buổi sáng, trên đường tới, những bông tuyết nhỏ đều rơi xuống lông mày mái tóc trên người.
Người này được nuông chiều từ nhỏ, làn da trắng như tuyết, gương mặt như tranh, đứng trong vầng sáng trắng mang theo cảm giác không chân thực. Nếu không có áo lông đỏ tươi kia, Văn Tưởng còn cho rằng anh là thiên sứ từ trời giáng xuống nhân gian để phổ độ chúng sinh.
Đối diện một lát, thiên sứ nhàn nhạt mở miệng: "Còn không đi? Cô muốn tôi chết cóng hay là muốn bản thân mình chết cóng đây."
"........."
Hừ.
Anh không phải là thiên sứ cũng chẳng phải đến phổ độ chúng sinh.
Mà anh là ác quỷ nói lời ác độc đến để người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Trên đường quay về, có nói cái gì Nhóc Tuyên cũng không chịu tự đi, nhất định phải là Văn Tưởng bế. Cô không có cách nào nên chỉ có thể bế cậu nhóc đi về.
Cậu bé thật sự có hơi nặng, hai cánh tay của Văn Tưởng đều hết sức nên có hơi không chịu nổi, "Nhóc Tuyên, chị có hơi bế em không nổi, em tự đi được không?"
Nhóc Tuyên yên lặng xuống khỏi lòng cô, Trì Uyên đứng bên cạnh hình như nhớ ra cái gì, nhướng mày cười nói: "Chị? Cô bảo thằng bé gọi cô là chị?"
Văn Tưởng: "Có vấn đề gì sao?"
"Có, vấn đề rất lớn." Trì Uyên dừng bước chân, xoa đầu cậu nhóc, "Lại đây, Nhóc Tuyên, con nói cho chị này biết con gọi chú là gì."
Nhóc Tuyên nắm tay Văn Tưởng, la lớn, "Chú Hai!"
"........." Văn Tưởng lập tức im bặt.
Dáng vẻ của Trì Uyên như cuối cùng cũng hoà được một ván, cười rất đắc thắng, cười đến nỗi đuôi mắt xuất hiện vết nhăn nhỏ, anh quay lưng về phía ánh đèn, đôi mắt hẹp dài thành đường thẳng, sống mũi cao.
Ngũ quan gọn gàng trưởng thành, cười tươi lại giống như trẻ con, không kiêng dè tí nào.
Chẳng mấy chốc anh đã cười đủ, khom người bế Nhóc Tuyên vào lòng, ánh mắt anh nhìn thẳng Văn Tưởng, vẻ mặt biếng nhác, giọng điệu lúc nói chuyện không cố ý kéo dài mà có ý cười, vô cùng không đứng đắn.
"Lại đây, chú Hai bế con về."
- -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.