Cũng trong khoảnh khắc này, bọn họ bỗng nhiên mới hiểu rõ sự hoảng sợ và yếu ớt của ba khi mẹ nguy kịch trong phòng sinh hồi đó.
Con người thật nhỏ bé biết bao khi đối mặt với sinh tử.
Cái chết có thể mang đi hết thảy, cũng có thể xoá bỏ tất cả dấu vết của một người trên thế giới này.
Cũng may ông trời lại một lần nữa yêu thương gia đình này, cuộc phẫu thuật của Trì Uyển rất suôn sẻ, không xuất hiện tình huống nguy hiểm gì.
Hơn 8 giờ tối, phẫu thuật kết thúc. Dưới tác dụng của thuốc gây mê, sáng hôm sau Trì Uyển mới tỉnh lại, trong phòng bệnh lúc này chỉ có mỗi mình Trì Uyên.
Hai cha con liếc nhìn nhau, Trì Uyển bật cười, cô bé lớn như vậy vẫn chưa bao giờ thấy dáng vẻ không đẹp đẽ của ba mình như thế này, cười cười nước mắt cũng tuôn ra.
Cô bé đeo mặt nạ thở, giọng nói yếu ớt, "Ba..."
Cổ họng Trì Uyên tắc nghẽn, giơ tay che mặt, cách một lúc lâu mới bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt đều là nước mắt.
Anh cầm lấy tay con gái, nước mắt rơi xuống trên chăn.
Lần đổ bệnh này của Trì Uyển đã phá vỡ mọi quan điểm trước đây của Văn Tưởng và Trì Uyên, hai người gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé.
Bọn họ không thể cho con gái một cơ thể khoẻ mạnh, đây là sự mắc nợ của hai người làm ba mẹ, cũng là bù đắp.
Nhưng Trì Uyển đã không còn là cô bé mấy tuổi của trước kia nữa, sự yêu chiều của ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042341/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.