Hôm sau, sau khi Văn Tưởng được sự đồng ý của bác sĩ liền quay về biệt thự của người bản xứ mà Trì Uyên thuê ở gần đó.
Biệt thự thuộc khu nghỉ dường, trong công viện có nhiều biệt thự đơn với các loại cách sắp xếp khác nhau, đại lộ râm mát thẳng tiến, hàng dừa hai bên đường chắn nắng che mưa.
Bên ngoài biệt thự là bờ biển mênh mông vô bờ, biển xanh trời xanh trọn vẹn một màu, sóng biển lăn tăn, gió biển ẩm ướt mà ấm áp.
Sáng sớm Châu Trình và Tần Cấm đã mua vé máy bay quay về nhà. Giao thừa hôm nay chỉ có ba người Văn Tưởng, Trì Uyên và dì Dung.
Dì Dung theo tập tục trước kia, qua buổi trưa bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu sủi cảo, từ cuộn mì đến làm vỏ bánh, nhân bánh đều được làm bằng tay hết.
Văn Tưởng xắn tay áo lên muốn tới giúp lại bị Trì Uyên kéo đến sofa bên cạnh, "Em đừng lộn xộn, mấy cái này để anh và dì Dung làm là được rồi."
"Anh biết làm sủi cảo?" Văn Tưởng rất ngạc nhiên nhìn anh, "Không phải anh nên là người mười ngón tay không dính nước sao?"
"Vậy em xem nhân cách đó của anh sụp đổ rồi đi."
"............"
Sau khi Trì Uyên trở về từ bệnh viện liền thay bộ quần áo đơn giản, áo T-shirt trắng quần đen, thoải mái lại lười biếng.
Lúc này, anh thong dong nhận lấy tạp dề trong tay dì Dung, động tác thuần thục khoác lên trên người, xoay người để Văn Tưởng buộc nơ lại cho anh, giọng điệu dịu dàng, "Lúc anh còn du học đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042322/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.