Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau
Dụ Dung Tân hoàn toàn không ngờ Trì Uyên sẽ nói như vậy, gương mặt trang điểm tinh xảo căng cứng sững sờ, đợi sau khi lấy lại tinh thần càng không che được sự xấu hổ. Trì Uyên không nhìn, thong dong cài cúc áo vest, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, "Dụ tổng, cáo từ." Khuôn mặt Dụ Dung Tân ửng đỏ, cũng may xung quanh không có người, kìm nén vài phần xấu hổ trên mặt rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Chỉ là lúc đi đến chỗ rẽ, cô ta lại không kiềm được mà quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông mặt mày lạnh nhạt vừa nãy giống như biến thành người khác, vẻ mặt không thể dịu dàng hơn, trong mắt khoé môi đều chứa ý cười. Người phụ nữ kia trước đó Dụ Dung Tân cũng có nghe qua, là thiên kim nhà họ Văn, mấy năm trước ở Khê Thành vẫn chưa có danh tiếng, gần như có thể tra không ra người này. Cũng là một năm gần đây mới xuất hiện trước công chúng, bây giờ là người đứng đầu mới của Văn thị. Cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen, dáng người uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp quyến rũ lúc bước vào hội trường đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Bại dưới người như vậy, trong lòng Dụ Dung Tân cũng coi như cân bằng rất nhiều, vội vàng thu hồi ánh mắt, bỏ hai bóng dáng kia ở lại sau lưng. ......... Trì Uyên không thể giáp mặt với Tề Thiệu Hành, đang lúc anh đi qua thì Tề Thiệu Hành đúng lúc lại nhận điện thoại rồi rời đi trước. Văn Tưởng đưa tay vén những sợi tóc rơi bên tai nhưng lại bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, nhịp tim từ từ trở lại khi nghe thấy giọng của đối phương. "Vừa rồi là Tề Thiệu Hành sao?" Trì Uyên hỏi. Lúc này đã tan cuộc, khách mời ở lại sảnh tiệc cũng không nhiều, Văn Tưởng mặc cho anh để cằm lên vai mình, "Là anh ta." "Hai người nói chuyện gì vậy?" "Không nói gì cả, anh ta ở ban công nghe điện thoại, em không để ý nên tới bên kia ngồi nghe thấy được, anh ta ra đụng mặt nên chào một tiếng." Văn Tưởng đẩy tay anh ra, quay đầu lại nhìn đôi mắt đen láy của anh, "Ngược lại là anh, ban nãy nói gì với người phụ nữ xinh đẹp kia vậy?" Trì Uyên ấp úng, "Em thấy rồi?" "Em đâu có mù." Văn Tưởng giơ tay, ngón tay mềm mại áp lên cằm anh, nhướng mày, "Có phải cô ta đến bắt chuyện với anh không?" "Chắc là vậy." Trì Uyên không giấu diếm, sau khi nói lại lời Dụ Dung Tân lần nữa, còn có hơi không vui mà oán giận: "Xem anh ngốc à, tưởng anh không đoán ra bạn trong lời cô ta nói chính là bản thân cô ta à." "............" Việc bắt chuyện này Văn Tưởng cũng không để ý nhiều, dù sao cái gương mặt này có thể dụ dỗ em gái xinh đẹp, bây giờ có thể quyến rũ chị gái đẹp, hơn nữa với năng lực tự biết này, gần như anh có thể chặt đứt hoa đào xung quanh mà không cần cô ra mặt. Sau khi ra khỏi sảnh tiệc quay về, Văn Tưởng và Trì Uyên không dính nhau nhiều lắm, chỉ trao nhau nụ hôn dài chúc ngủ ngon trước khi chia tay. "Nghỉ ngơi sớm một chút." Trì Uyên buông tay ra, sau đó lui xuống một bước, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, khuôn mặt và vành tai đều nhuốm sắc đỏ của tình ái. Màu sắc con ngươi của anh vừa đen lại vừa rất sáng, lúc nào cũng thích nhìn chằm chằm người khác, Văn Tưởng có hơi không chống đỡ được vội vàng bỏ lại một câu "ngủ ngon" rồi đóng cửa phòng lại. Trì Uyên đứng trước cửa một lát, trên môi dường như còn giữ lại độ ấm vừa rồi, anh giơ tay sờ bên khoé môi, ở đó có vết thương rất nhỏ. Là Văn Tưởng vừa mới cắn để trả thù cho hành vi có hơi ác liệt của anh ở trong phòng vào chạng vạng, rất nhỏ nhưng cùng không phải hoàn toàn không thấy, người bên ngoài nhìn vào dễ dàng suy nghĩ xâu xa. Bỏ đi. Lần sau lại cắn lại. Trong lòng anh nghĩ như vậy. Trước 0 giờ, Châu Trình cầm tài liệu đến phòng Trì Uyên báo cáo công việc, trong khoảng thời gian này ban ngày Trì Uyên họp nên rất nhiều công việc chỉ có thể đẩy đến buổi tối xử lý. Anh ta vì không muốn để lỡ thời gian nghỉ ngơi của Trì Uyên quá nhiều nên mỗi lần trên cơ bản đều kiểm soát thời gian trong nửa tiếng. 12 giờ 15 phút, báo cáo xong, Châu Trình khép tài liệu lại, "Hiện một số thí nghiệm bệnh viện mới cập nhật phiên bản mới xuất hiện BUG, tạm thời không thể khắc phục được, chỉ có thể ở trạng thái ngừng hoạt động, có thể ảnh hưởng đến tốc độ cập nhật toàn bộ sản phẩm." "Để cho phía vận hành sản phẩm tiếp tục các yêu cầu về chức năng của sản phẩm do bệnh viện phản hồi lại, còn cái khác để lại cho phía bệnh viện tự xử lý. Đây là vấn đề xuất hiện ở trong nội bộ bọn họ, không nên để chúng ta gánh vác hậu quả." Trì Uyên híp mắt, "Nếu ảnh hưởng đến sản phẩm, dựa theo hợp đồng truy cứu bọn họ vi phạm trách nhiệm." "Vâng." Châu Trình nói: "Vậy không có chuyện gì nữa tôi về trước." Trì Uyên "ừm" một tiếng, chưa đến vài giây lại nhớ ra cái gì, "Đúng rồi, lát nữa anh gửi mật khẩu và tài khoản Weibo chính thức của công ty cho tôi." Weibo chính thức của Trì thị không chỉ là một người mà là đoàn đội quan hệ công chúng, chuyện hoạt động và quản lý tài khoản thường không cần Trì Uyên can thiệp. Bây giờ anh đột nhiên muốn tài khoản và mật khẩu, Châu Trình còn có hơi kinh ngạc, "Anh muốn?" "Không có gì, tôi xem một chút." Vẻ mặt Trì Uyên thản nhiên, "Làm sao, tôi không thể nhìn được à?" "Không có, tôi quay về gửi cho anh liền." "Đi đi." Thực ra nguyên nhân Trì Uyên muốn tài khoản rất đơn giản, anh muốn đăng Weibo. Chuyện anh và Văn Tưởng ở bên nhau tạm thời chỉ có bạn bè bên cạnh biết, thậm chí không có nhiều người biết so với chuyện kết hôn thất bại của hai nhà lúc trước. Hồi đó chuyện từ hôn của hai nhà ồn ào xôn xao, sau đó chuyện anh và Văn Tưởng bất hoà ai ai cũng đều biết, ngược lại bây giờ chuyện hai người thật sự ở bên nhau chỉ có vài người biết. Vốn dĩ Trì Uyên cảm thấy chuyện yêu đương là chuyện của hai người nhưng thông qua chuyện của Dụ Dung Tân tối nay, khiến cho anh nhận ra tầm quan trọng của việc tuyên bố chủ quyền. Hiệu suất của Châu Trình rất nhanh, quay về chưa đến mười phút đã gửi tài khoản và mật khẩu cho Trì Uyên trên Wechat. Như là sợ anh làm càn còn cố ý dặn một câu, nói anh chú ý đừng bấm thích bất kỳ Weibo lộn xộn nào. Cái này dù sao cũng là tài khoản Weibo chính thức của công ty lớn. Bình thường đều là nghiêm túc, nếu không cẩn thận bấm thích Weibo của người mẫu chân dài nào đó, Hạ Viên sợ cô ấy sẽ phải đi đầu thai mới có thể thu lại ấn tượng của công chúng về bộ phận quan hệ công chúng của Trì thị. Trì Uyên cảm thấy Châu Trình có hơi lo bò trắng răng, nhưng dù sao cũng là quan tâm nên phá lệ trả lời một câu "tôi biết rồi", sau đó đăng nhập Weibo ở trên web. Fan ở Weibo chính thức không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít. Chỉ có năm mươi vạn, trong đó có thể còn có một phần thuỷ quân, còn có một phần là vì chuyện Nguyên Ý trước kia chạy đến hóng chuyện nên mới follow, còn lại fan thật sự cũng đủ để xem. Dù sao đây cũng không phải là Weibo blogger gì, fan nhiều ít cũng không quan trọng lắm. Trên tin đầu Weibo vẫn là lời tuyên bố về chuyện truy cứu trách nhiệm kia, số lượng bình luận và lượt thích ở phía dưới vượt xa tổng số các Weibo chính thức khác. Trì Uyên tuỳ tiện lướt lướt, chỉ cảm thấy cư dân mạng bây giờ có hơi nhàm chán, nhưng anh nhanh chóng phát hiện một cái bình luận không giống người thường trong hàng đống bình luận. [Dưa hấu matcha bánh tart trứng: Bản thân là nhân viên của Trì thị buộc tôi phải nói, trước mắt Trì tổng của chúng tôi đã có người đang theo đuổi rồi. Đối phương là giám đốc của công ty đối tác chúng tôi, người có năng lực còn chưa nói mà còn Vô! Cùng! Xinh! Đẹp! Gia cảnh thật sự không phải dạng vừa đâu. [quỳ][quỳ][quỳ]] Bên dưới bình luận này còn có bình luận khác, Trì Uyên tiện tay bấm vào xem. Sau vài phút, sợ ông chủ nhà mình làm ra hành động nào hỏng bét nên Hạ Viên và Châu Trình đã dùng tài khoản cá nhân của họ để theo dõi nhất cử nhất động. Trong dự đoán lại bất ngờ xem được một động thái mới của Weibo. [Weibo chính thức của Trì thị: Theo đuổi được rồi, cảm ơn bạn đã quan tâm. //@ Trà cam chanh bưởi: Hỏi một câu sau khi đã ăn dưa, bây giờ Trì tổng của mấy người theo đuổi được chưa? [đầu chó][đầu chó][đầu chó]//@Dưa hấu matcha bánh tart trứng: Bản thân là nhân viên của Trì thị buộc tôi phải nói...] Châu Trình: "............" Hạ Viên: "............" Mặc dù fan trên Weibo chính thức Trì thị không nhiều lắm nhưng dù sao Trì Uyên cũng là người đã từng lên hotsearch. Bài đăng này trên Weibo chính thức miễn cưỡng lọt vào phần đuôi trên trang đầu hotsearch nhưng nó đã nhanh chóng bị các Weibo khác vượt mặt đè xuống. Có một số fan là fan kỹ thuật của một số dự án nào đó của Trì thị, lúc đầu nhìn thấy bài đăng trên Weibo chính thức còn tưởng rằng tài khoản bị hack, nhưng đợi nửa tiếng vẫn không có ai lên xoá Weibo hoặc giải thích gì mới nhận ra không phải bị hack. Hạ Viên và Châu Trình vẫn chưa có hành động với Weibo này theo ý bảo của Trì Uyên, để mặc nó tự do hot rồi tự do giảm. Đợi đến hôm sau lúc Văn Tưởng biết được tin từ Tần Cấm, danh tính thân phận của cô đã được truyền ra bởi một người biết nội tình. Mặc dù cô không phải người có tiếng tăm gì nhưng dựa vào gương mặt xinh đẹp động lòng người kia cũng đủ ra mắt, càng miễn bàn xuất thân bối cảnh. Rất nhanh #Cái gì là mây tầng nào gặp gió tầng đó# liền hiện lên trên trang đầu Weibo, bấm vào cái bài Weibo thứ nhất chính là Trì Uyên và Văn Tưởng. Cư dân mạng bắt đầu phân tích lai lịch của hai người, cuối cùng tập trung vào ngoại hình nổi bật của hai nhân vật chính, sôi nổi hoá thân thành gà tiêu và cây chanh. ............ "Nghe Châu Trình nói, Weibo này chính là Trì tổng tự mình đăng." Tần Cấm đứng ở bên cạnh sofa, thấy Văn Tưởng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói lời nào, nhẹ giọng giải thích. "Tôi cũng nghĩ vậy." Văn Tưởng để điện thoại xuống, tuy trong lời nói có sự ghét bỏ nhưng lại đầy thân mật và nuông chiều, "Chỉ có anh ấy mới có thể làm ra chuyện ngây thơ như này." "Vậy Weibo này?" "Không cần xen vào, cũng không phải chuyện gì xấu." Văn Tưởng đứng dậy rót nước ấm, ánh mắt rơi xuống chỗ quầy bar, "Đúng rồi, hôm qua tôi quên nói với cô, về sau chuẩn bị bữa sáng nhớ chuẩn bị hai phần." Tần Cấm nhìn một phần bữa sáng trên bàn, phản ứng nhanh, "Vậy bây giờ tôi lại đi đặt một phần nữa." "Vất vả rồi." Sau khi Tần Cấm rời khỏi, Văn Tưởng lấy điện thoại đi ra ngoài, gõ cửa phòng cách vách. Trì Uyên mở cửa, có lẽ là anh vừa tắm xong đang mặc áo tắm của khách sạn, dây buộc buông thõng lộ ra mảng ngực lớn trắng nõn, giọt nước trên mái tóc chảy xuống theo dáng người, một đường chảy qua bên má xuống xương quai xanh trong ngực, cuối cùng rơi vào chỗ người không nhìn thấy. Hai người đều ngây ngẩn. Văn Tưởng không ngờ mới sáng sớm có thể nhìn thấy phúc lợi tốt như vậy, mà Trì Uyên còn không ngờ người đến gõ cửa lại là cô. Sau khi lấy lại tinh thần liền nhanh chóng kéo chặt dây buộc bên hông, còn hết sức kéo chặt áo lại, vành tai phiếm hồng, "Sao em lại qua đây?" "Em qua gọi bạn trai dậy chắc là không quá phận chứ?" Văn Tưởng bắt gặp ánh mắt trốn tránh của anh, giọng điệu trêu đùa, "Anh mặc như vậy đi mở cửa, không sợ bên ngoài là người lộn xộn nào sao?" "Anh tưởng Châu Trình." Trì Uyên mím môi, "Bình thường vào lúc này không có ai đến tìm anh." Văn Tưởng không để ý đến vấn đề này, quơ quơ điện thoại trong tay, "Weibo sao lại thế này? Châu Trình nói là tự anh đăng." "Anh xem được nên tiện tay chuyển tiếp." Vẻ mặt Trì Uyên có hơi không được tự nhiên lắm, "Em giận sao?" Văn Tưởng có hơi buồn cười, "Bây giờ trong mắt anh em là người dễ giận sao?" "Không có, ý anh không phải cái này." Giọng điệu Trì Uyên có hơi lo lắng. "Em không giận, cũng sẽ không giận." Văn Tưởng nói, "Em bảo Tần Cấm mang bữa sáng rồi, anh mau thay quần áo rồi qua ăn." Trì Uyên "à" một tiếng, Văn Tưởng lại xoay người trở về phòng mình. Lúc ăn bữa sáng, bầu không khí chẳng hề như trong tưởng tượng của Trì Uyên, Văn Tưởng từ đầu đến cuối đều chơi điện thoại, không biết đang bận cái gì mà không nói chuyện với anh. Anh cắn bánh mì, tâm tình có hơi phức tạp. Có thể cô đang giả vờ không giận nhưng thật ra lại vô cùng tức giận không? Nhưng nhìn không quá giống. Bữa sáng ăn hơn 20 phút, Văn Tưởng cất điện thoại đi, uống hết phần sữa còn ở trong ly, ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, "Em đi thay quần áo, anh đợi em một lát." Anh gật gật đầu, "Được." Trong lúc đợi, Trì Uyên lại đăng nhập vào tài khoản Weibo chính thức của công ty. Trong lúc đang do dự có nên xoá hay không xoá, anh chợt nhìn thấy cái tên quen thuộc trong cột chuyển tiếp. [Weibo chính thức của Văn thị: [tim][tim][tim]//@Weibo chính thức của Trì thị: Theo đuổi được rồi, cảm ơn bạn quan tâm. //@Trà cam chanh bưởi...//@ Dưa hấu matcha bánh tart trứng:...] - -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau