Chương trước
Chương sau
Văn Tưởng hiển nhiên không ngờ anh sẽ nói như vậy, vẻ mặt liền sửng sốt, Trì Uyên đã vân vê cằm cô, dịu dàng thoa lên môi cô.
Anh hơi cúi đầu, lông mi dài rủ xuống, sống mũi cao thẳng, trên người toát ra mùi hương như có như không.
Văn Tưởng ngửi, rõ ràng anh lại đổi nước hoa, là mùi hương gỗ tuyết tùng trước đây anh dùng, mùi hương sạch sẽ mát lạnh.
Trì Uyên chú ý đến hành động nhỏ của cô, cong môi bật cười, "Sao vậy?"
"Anh đổi nước hoa." Nói xong, Văn Tưởng lùi về sau một bước, nhận lấy thỏi son trong tay anh, mím khoé môi soi gương.
Trì Uyên xoay người lấy mắt kính đeo lên lần nữa, hơi nhướng mày, vẻ mặt bất cần đời, "Thích không?"
"Tạm ổn." Văn Tưởng lại ngửi, nghiêm túc đưa ra câu trả lời, "Nhưng mùi tối hôm qua dễ chịu hơn một chút."
"Vậy lần sau anh lại dùng." Trì Uyên tạm dừng vài giây, sau đó cúi đầu tới sát bên tai cô khẽ nói vài chữ.
"......"
Bình tĩnh như Văn Tưởng nhưng cũng không chống đỡ được vẻ không biết xấu hổ như vậy của anh, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, lỗ tai đỏ bừng, hận không thể lấy hết toàn bộ vốn liếng câu chửi thô tục của cả đời đập lên người anh.
"Anh có thể có một chút mặt mũi được không?" Văn Tưởng duỗi tay đẩy anh ra nhưng vì không khống chế lực nên cả người Trì Uyên đập lên cửa, phát ra một tiếng "bang."
Trì Uyên xoa bả vai đứng thẳng người, hình như không ảnh hưởng gì nên vẫn cười, "Hành động này của em, bên ngoài không biết còn tưởng rằng hai chúng ta ở trong này làm chuyện mờ ám đấy."
"......." Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, "Trì Uyên!"
"Hở?" Anh cười đáp một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ quả thật có hơi tức giận của cô nên thu lại chút ý cười, "Vậy anh ra ngoài trước xem có người bên ngoài hay không, không có ai anh sẽ gọi em ra."
Lúc nói lời này, Trì Uyên đã đè lên tay nắm cửa chuẩn bị ra ngoài, Văn Tưởng bỗng chốc không phản ứng kịp, đợi lấy lại tinh thần mới nhận ra có gì đó sai sai.
Cái gì mà không có ai kêu cô đi ra?
Cô đâu có làm chuyện gì mờ ám!!!
Nghĩ đến đây, Văn Tưởng từ từ chớp mắt, đi mấy bước lên phía trước, đầu ngón tay vừa mới chạm lên tay nắm cửa kim loại đã bị phía bên ngoài ấn xuống trước một bước.
Ngay sau đó, Trì Uyên ló đầu vào qua khe hở, giọng điệu nghiêm túc nhưng đâu đâu cũng lộ ra vẻ không đứng đắn, "Không có ai, mau ra thôi em."
Lời còn chưa dứt, cửa của hai phòng bao đối diện bỗng nhiên bị người ta mở ra, ngay sau đó mười mấy người cũng đến tham gia hội nghị bước ra.
Nhóm người nhìn thấy hai người bọn họ, lại nhớ đến tiếng động ban nãy nghe thấy ở bên trong, vẻ mặt có hơi thay đổi dẫn đến ánh mắt nhìn hai người cũng ám muội hơn.
Đều là gương mặt quen thuộc, không thể không chào hỏi nhưng lúc này hình như lại rất xấu hổ nên cũng không có người mở miệng trước.
Văn Tưởng không nhịn được đá bắp chân anh một đá, trong lòng lại mắng anh vô số lần, cuối cùng điều chỉnh biểu cảm tốt, chủ động chào bọn họ một tiếng.
Những lời chào xã giao trên thương trường đều như vậy, qua loa lại giả dối.
Chưa tán gẫu vài câu, mười mấy người liền cùng nhau đến hội trường, Văn Tưởng không bỏ qua ánh mắt của mấy cáo già nhìn cô và Trì Uyên, lại mắng Trì Uyên tám ngàn lần ở trong lòng.
Đến hội trường, Văn Tưởng và Trì Uyên đều tự tách ra, hai công ty bọn họ đại diện cho hai ngành khác nhau nên chỗ ngồi cũng không sắp xếp cùng một chỗ.
Văn Tưởng tìm chỗ ngồi xuống, tuỳ ý nhìn nhanh bảng tên trên bàn bên trái phải, những cái tên trên đó đều là những ông trùm bất động sản tiếng tăm lẫy lừng trong nước.
Đợi một lúc, Mạnh Trung Hải – đại diện cho tập đoàn Hải Khoa bên phải đi tới, mỉm cười đưa tay về phía Văn Tưởng, "Văn tổng, nghe danh không bằng gặp mặt."
Văn Tưởng đứng dậy đưa tay ra, "Mạnh tổng khách sáo rồi."
Đang nói chuyện, một nhân viên công tác đi tới, lấy bảng tên Trung Sang Tề Tùng Sơn ở trên bàn bên trái Văn Tưởng đổi thành Trung Sang Tề Thiệu Hành.
Mạnh Trung Hải cảm khái: "Hội nghị quan trọng như vậy để cho nhị công tử tới tham gia, xem ra trận chiến nội bộ này gần đến lúc phân định thắng bại rồi."
Văn Tưởng cười cười không tiếp lời.
Con trai thứ hai của Trung Sang, Văn Tưởng ở buổi đấu giá trước đó đã gặp qua một lần nhưng lúc ấy hai công ty là đối thủ nên không có nhiều tiếp xúc.

Cô không biết nhiều về nhà họ Tề, về mối quan hệ anh em của Trung Sang cho nên đến lúc chính thức gặp mặt cũng chỉ là xã giao bề ngoài.
Sau đó hội nghị bắt đầu, người dẫn chương trình lên bục tuyên bố mục đích của hội nghị. Thị trưởng Hà Thành phát biểu khai mạc, sau đó là tất cả các đại diện của ngành lên bục phát biểu.
Văn Tưởng nhìn lướt qua bảng sắp xếp trên bàn, Trì Uyên ở vị trí thứ ba. Nội dung diễn thuyết đơn giản là khởi xướng mọi ngành nghề trăm hoa đua nở. Hội nghị lần này nhắm vào bản phân tích ngắn gọn về tình hình ngành nghề hiện tại và kế hoạch khởi đầu chiến lược trong vài năm tới.
Nội dung buổi hội nghị ngày đầu tiên thực ra có hơi nhàm chán, trên cơ bản đều là các loại diễn thuyết nhưng bầu không khí trong hội trường chẳng hề thoải mái, thậm chí còn có hơi nghiêm túc.
Buổi sáng hội nghị diễn ra ba tiếng, giữa giờ còn có nửa tiếng nghỉ ngơi.
Văn Tưởng nghe một hồi đầu muốn phình ra, vất vả lắm với có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng lại tránh không được phải hàn huyên khách sáo với đồng nghiệp ở đó.
Đang nói chuyện, Văn Tưởng bỗng nhiên thoáng thấy Trì Uyên đứng cách đó không xa đang nói chuyện với người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ lịch sự.
Thấy bên cạnh anh còn có mấy công ty khác, cô lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười đáp lời nói chuyện.
Có lẽ qua mấy phút, Trì Uyên và một số doanh nhân khác đến chỗ Văn Tưởng dưới sự dẫn dắt của chủ tịch hội nghị.
Vòng nói chuyện lại mở rộng một chút, sau khi quen nhau, Trì Uyên ở bên cạnh Văn Tưởng, cọ cọ lên cánh tay.
Lúc không ai chú ý, Trì Uyên lấy ngón tay đang buông xuống bên chân chạm vào mu bàn tay cô, đợi Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt anh tự nhiên đối mặt với cô.
Văn Tưởng không mặt dày như anh nên cố ý dịch sang bên cạnh.
Trước mắt, mối quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn công khai, người biết cũng không nhiều. Nếu lại xui xẻo truyền ra tin đồn gì đó thì hai buổi hội nghị kế tiếp bọn họ cũng không cần tham gia nữa.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, Văn Tưởng đang chuẩn bị quay về thì Trì Uyên đi ngang qua cô, đột nhiên nhét vào tay cô đồ gì đó.
Văn Tưởng dừng bước, nhìn bóng lưng anh, giống như kẻ trộm mà nắm chặt tay lại, đến khi quay về chỗ ngồi mới mở tay ra, nhìn rõ món đồ trong tay.
Một thanh chocolate.
Lúc sáng Văn Tưởng nhìn thấy túi chocolate trong đĩa trái cây trong phòng bao nhưng lúc đó không để ý anh lại lấy một cái.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước theo bản năng, tầm mắt Trì Uyên đúng lúc cũng nhìn qua bên này, còn giơ tay quơ quơ điện thoại.
Văn Tưởng thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại để chế độ im lặng ra, nhìn thấy tin nhắn Wechat anh gửi.
——Em mau ăn đi.
Hội nghị cả ngày, bao gồm 2 tiếng nghỉ ngơi buổi trưa. Trên cơ bản Văn Tưởng cũng không nghỉ ngơi nhiều, nội dung buổi hội nghị nhàm chán làm người người ta nghe muốn ngủ.
Tề Thiệu Hành ngồi bên trái Văn Tưởng ngủ một giấc buổi trưa, sau khi tỉnh lại hơi ngồi ngay ngắn còn giả vờ nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi tan họp, Văn Tưởng nghe thấy xung quanh có người đang nghị luận việc làm của Tề Thiệu Hành, có người nói anh ta là người không được chuyện gì, cũng có người nói ông Tề hồ đồ chọn một người đần độn đến tham gia hội nghị thay ông ta.
Văn Tưởng đang theo dòng người đi ra ngoài, ánh mắt rơi trên bóng lưng phía trước, vẻ mặt có hơi đăm chiêu, ngay cả Trì Uyên đứng bên cạnh cũng không chú ý đến.
"Nghĩ cái gì vậy?" Trì Uyên thình lình mở miệng.
Văn Tưởng lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn anh, "Nghĩ chuyện của Tề Thiệu Hành, anh còn nhớ anh ta không? Buổi đấu giá lần trước chúng ta đã gặp anh ta."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, "Nhớ, sao vậy em?"
Văn Tưởng nhíu mày, "Hồi đó ở buổi đấu giá, ông Tề đã hạ mặt mũi của con trai thứ hai trước mặt mọi người, rõ ràng là không xem trọng anh ta nhưng hội nghị lần này quan trọng như vậy lại để cho anh ta tới tham gia, chẳng lẽ anh không tò mò sao?"
Trì Uyên nhướng mày, hiển nhiên có hơi không hiểu, "Sao anh lại cảm thấy tò mò với một người đàn ông?"
"......."
Không hài lòng hơn nửa câu.
Văn Tưởng lười nói với anh những chuyện này, bước nhanh rời khỏi hội trường, Trì Uyên còn có những chuyện chưa xử lý, cười một tiếng, không đi cùng cô được.
Buổi tối ban tổ chức sắp xếp tiệc rượu, so với tiệc chiêu đãi tối qua, cách thức và cấp bậc của tiệc rượu hiển nhiên được nâng lên rất nhiều.

Tiệc rượu bắt đầu lúc 8 giờ, Văn Tưởng quay về phòng, Tần Cấm đã mang lễ phục dạ hội qua. Một chiếc váy dài màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng không tầm thường, thuộc về phong cách người thường không khống chế được.
Tần Cấm báo cáo chút chuyện công việc xong, đợi Văn Tưởng tẩy trang xong đi vào phòng tắm liền rời đi, chuẩn bị đến 7 giờ lại qua.
Sau khi cô ấy rời đi không bao lâu, Văn Tưởng liền ra khỏi phòng tắm, thay bộ quần áo, tóc sấy khô được một nửa liền nằm trên người ngủ mất.
......
5 giờ hội nghị kết thúc, hơn 6 giờ Trì Uyên mới ra khỏi hội trường để quay về phòng, đồng thời còn gọi cho Châu Trình đến phòng dặn dò một số chuyện.
Sau đó anh ở lại một mình một lát, giữa chừng nhận được email của Châu Trình, xem xong đã đến 7 giờ, anh tắt máy tính đi ra ngoài gõ cửa phòng cách vách.
Mở cửa là Tần Cấm, "Trì tổng."
Trì Uyên trả lời một tiếng, "Văn tổng bọn cô đâu?"
"Vẫn đang ngủ, còn chưa dậy ạ." Tần Cấm ở bên cạnh lùi một bước để cho người vào, giọng điệu có hơi lưỡng lự, "Có cần tôi đi gọi Văn tổng dậy không?"
Đầu tiên Trì Uyên nói không cần nhưng nhanh chóng sửa lại ý định, muốn tự mình đi vào gọi Văn Tưởng dậy.
Tần Cấm sửng sốt, còn chưa hiểu tình hình là gì, "Nhưng mà..."
Trì Uyên đại khái đã đoán ra cô ấy đang suy nghĩ cái gì, hơi nhướng mày, giọng điệu chứa ý cười, "Văn tổng không nói với cô sao?"
"Nói... cái gì ạ?"
"Bây giờ tôi đang yêu đương với Văn tổng bọn cô." Trì Uyên vô cùng thành khẩn nhìn Tần Cấm, "Cho nên tôi gọi bạn gái mình dậy chắc là không quá phận chứ?"
"......."
Cùng lúc đó, cửa trong phòng bị mở ra.
Văn Tưởng mặc váy ngủ đứng đằng sau cửa, nâng mắt nhìn Trì Uyên, giọng điệu như là lên án, "Anh đừng có ở sau lưng em ăn hiếp người của em."
Trì Uyên nhướng mày, thiếu chút nữa là nhảy lên, "Anh nào có."
Văn Tưởng giơ tay đè mí mắt, không để ý đến anh, "Tần Cấm, cô về trước đi, tôi ở đây cũng không có chuyện gì."
"Vâng."
Đợi Tần Cấm đi rồi, Trì Uyên theo Văn Tưởng vào phòng ngủ, nhìn cô xốc chăn lên nằm vào, có hơi buồn cười ngồi xổm bên giường, "Em không định tham gia tiệc rượu sao?"
Mặt Văn Tưởng vùi trong gối, giọng nói ồm ồm, "Nhiều người như thế, em đi muộn một chút cũng không sao."
Trì Uyên cứ ngồi xổm bên giường như vậy nhìn chằm chằm cô mấy giây, duỗi tay chạm lên chóp mũi cô, dáng vẻ thần bí hiếm thấy, "Anh nói với em một chuyện."
"Hửm?" Văn Tưởng mở to mắt, "Cái gì vậy?"
"Anh trai Tề Thiệu Hành bị vô sinh."
"......"
Văn Tưởng cảm thấy người này có bệnh rồi.
Anh ta vô sinh có liên quan gì đến em, trong lòng cô nghĩ như vậy nên cũng thuận theo tự nhiên mà nói ra.
Trì Uyên nào biết cô phản ứng như này, vẻ mặt có hơi sững sờ rồi nhanh chóng bật cười, "Phải, anh ta đương nhiên không liên quan đến em."
"Người liên quan đến em là anh."
- -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.