Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau
Sau khi qua cảm giác mất kiểm soát khiến chân mềm nhũn, Văn Tưởng ổn định rồi thẳng lưng, buông tay đang níu chặt tay áo của anh ra, hơi hơi kéo khoảng cách giữa hai người. Cô do dự một lát, như là có hơi khó mở miệng, "Anh có cảm thấy..." "Cái gì?" Bãi biển còn chưa lên điện, khoảng cách không xa không gần, Trì Uyên chỉ có thể nhìn thấy đường nét cô mơ hồ, dường như không thể chịu được nên lại bước lên trước phá bỏ chút khoảng cách kia, đặt cô vào trong phạm vi mình hoàn toàn có thể thấy được. Mùi hương mát lạnh như có như không quanh quẩn bên người khiến cho Văn Tưởng có hơi hít thở không thông, cô giả vờ bình tĩnh mở miệng: "Anh có cảm thấy chúng ta tiến triển có hơi nhanh không?" "Anh không cảm thấy." Trì Uyên duỗi tay ôm lấy eo cô, để cô đối mặt với mình, cúi đầu chạm lên chóp mũi cô, giọng điệu ung dung: "Nếu em đồng ý, thậm chí anh còn có thể thêm một cấp nữa." "......." Văn Tưởng tức giận đẩy tay anh ra, "Anh cách xa em một chút." Trì Uyên bật cười, ngón út cầm tay cô không buông, đầu ngón tay cọ xát vào đốt ngón tay, "Được rồi được rồi, anh không nói nữa." Văn Tưởng cố ý bỏ tay anh ra, còn chưa dùng sức thì xa xa bỗng nhiên có ánh sáng, ngay sau đó những ngọn đèn khắp vùng biển lần lượt sáng lên. Sau đó, trước mắt cô bỗng nhiên rơi vào bóng tối một lần nữa, Trì Uyên đưa tay lên che mắt cô trước khi đèn bật sáng. Làn da hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể chỉ thuộc về Trì Uyên chậm rãi truyền qua Văn Tưởng, cuối cùng khẽ khàng trượt xuống dưới bề mặt da cô. Văn Tưởng chậm rãi chớp mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay anh. Cô giơ tay nắm lấy cổ tay anh, cảm nhận mạch đập của anh ẩn dưới lớp da, thấp giọng hỏi, "Anh làm gì vậy?" "Em không biết sao?" Trì Uyên buông tay ra, rủ mắt nhìn vào mắt cô, "Người ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mắt sẽ bị đau xót." Văn Tưởng nhìn anh, giơ tay nhẹ nhàng đè lên mí mắt anh, "Vậy sao anh không nhớ phải che mắt cho mình?" Trì Uyên vô thức nhắm mắt lại để cho cô hành động, sau đó cười nhạt nói: "Bây giờ với anh, em quan trọng hơn." Nghe vậy, Văn Tưởng dừng hành động lại, ngón tay ở trên mí mắt anh dừng lại vài giây mới thu về, vẻ mặt có hơi phức tạp, "Có phải trước kia em đối xử với anh vô cùng không tốt không?" "Hả?" Trì Uyên mở mắt ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô, "Không có, em không có đối xử với anh không tốt. Cho dù có cũng là vì vấn đề của bản thân anh." Văn Tưởng hơi dừng lại, sau đó như là nhớ ra cái gì, thu lại chút áy náy kia, cười nhạt, "Cũng đúng." Cô dừng vài giây, ánh mắt lướt nhanh qua mặt anh, thản nhiên cười một tiếng, "Dù sao từ hôn là do anh muốn." "......" Cái gì mà kêu tự lấy đá đập chân mình, hôm nay Trì Uyên xem như là đã lĩnh hội được. Anh giơ tay có hơi không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi, gượng gạo vô cùng rõ lảng sang chuyện khác, "Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, ngày mai còn phải họp nữa." Văn Tưởng nghe vậy đồng ý, cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này. Trên đường quay về gặp mấy doanh nghiệp cũng tới từ Khê Thành, Trì Uyên và Văn Tưởng dừng bước hàn huyên khách sáo với bọn họ vài câu. Sau khi chia tay, những tiếng nghị luận cố ý đè thấp nhưng vẫn có thể nghe thấy ở sau lưng. "Hồi trước không phải nói hai nhà Trì – Văn vì chuyện kết hôn mà ồn ào không quá vui vẻ sao? Sao bây giờ lại đi cùng nhau vậy?" "Ai biết đâu, những người trẻ tuổi bọn họ luôn luôn không nghĩ tới, nói không chừng lát nữa không biết người đứng bên cạnh là ai đấy." .... Mẹ kiếp. Nếu giết người không phạm pháp, hai người này có thể đã bị Trì Uyên ám sát rồi. Sau khi vào thang máy, Trì Uyên giống như vô tình nhìn Văn Tưởng vài lần, môi mấp máy nhưng lại chẳng nói cái gì. Văn Tưởng nhìn dáng vẻ không biết làm sao như lâm vào đại dịch của anh, không nhịn được mà bật cười, "Anh căng thẳng làm gì vậy, em cũng đâu tức giận." Trì Uyên trịnh trọng, "Anh không căng thẳng." "Được thôi." Văn Tưởng cố ý giỡn anh, "Thực ra em có hơi tức giận." "....." Trì Uyên muốn mở miệng giải thích, "Anh——" "Được rồi, lừa anh thôi." Văn Tưởng cắt ngang lời anh, nghiêng đầu nhìn anh hai ba giây, khẽ hỏi: "Rốt cuộc anh không tin em hay là không tin bản thân mình?" "Không có." Trì Uyên thẳng lưng, đắn đo câu chữ, "Không phải anh không tin tưởng mà là không có kinh nghiệm, không biết nên làm cái gì bây giờ." Văn Tưởng làm như thật mà "ồ" một tiếng, nói: "Em cũng không có kinh nghiệm, nhưng lúc em giận hay cảm thấy không vui, em sẽ nói với anh." Trì Uyên còn muốn nói gì đó. Văn Tưởng bỗng nhiên đưa tay vào lòng tay anh, ngón tay gãi gãi lên như là đang dỗ anh, "Cho nên về sau anh có chỗ nào không vui cũng phải nhớ nói với em." Trì Uyên nắm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, rủ mắt bắt gặp ánh mắt của cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Không có chỗ nào không vui." "......." "Ở bên em, anh đã đủ vui vẻ rồi, làm sao còn lãng phí thời gian mà giận." Sau khi ra khỏi thang máy, Văn Tưởng nhận được điện thoại của Tần Cấm, yêu cầu mở cuộc họp qua video gấp nên không kịp nói tạm biệt với Trì Uyên mà về thẳng phòng. Trì Uyên đứng một lát ở hành lang. Châu Trình vừa bước ra khỏi thang máy đến báo cáo lịch trình làm việc liền nhìn thấy bóng dáng lẻ loi kia đứng trước cửa phòng Văn Tưởng. Anh ta tưởng Trì Uyên lại làm gì chọc giận Văn Tưởng, trong lòng mặc niệm sự bất hạnh này của anh, bước nhanh qua, "Trì tổng." Trì Uyên có hơi bất ngờ giương mắt lên, sau đó bước qua bên cạnh hai bước, lấy thẻ phòng ra quẹt lên cửa một cái, "Sao anh lại qua đây?" "Đưa lịch trình ngày mai cho anh." Châu Trình theo sau anh đi vào trong phòng, "Hội nghị bắt đầu lúc tám rưỡi sáng mai, kết thúc năm giờ chiều, có hai tiếng nghỉ trưa, buổi tối ban tổ chức sắp xếp một buổi tiệc rượu chính thức. Ngoài ra, anh còn là người đại diện cho hội nghị lần này, cần phát biểu trong lúc khai mạc vào sáng mai. Tôi đã gửi nội dung bài phát biểu vào hộp thư của anh rồi." Trì Uyên "ừm" một tiếng, giơ tay cởi cúc áo sơmi, cau mày không chút dấu vết, "Ban nãy tôi ở dưới lầu gặp hai ông chủ của Vũ Thành và Huy Chúng." Châu Trình không phản ứng kịp: "Hở?" Trì Uyên không định nói tỉ mỉ, chỉ nói kết quả với lời ít ý nhiều, "Loại hai công ty ra khỏi danh sách hợp tác của Trì thị." Châu Trình có hơi khó hiểu: "Nhưng Y tế Vũ Thành được xem như đứng đầu trong ngành sản xuất thuốc trong nước, đạt được rất nhiều thành tựu trong điều trị y tế bằng AI." Trì Uyên dừng động tác lại, vẻ mặt tự nhiên bước về đằng trước, giọng điệu lạnh lùng, "Thượng bất chính hạ tắc loạn, bên trên là cái đức hạnh này thì công ty còn có thể sao." Cái này Châu Trình hiểu được, đại khái đã đoán ra ban nãy dưới lầu xảy ra chuyện gì không vui vẻ, cũng không nhiều lời, "Vâng, tôi biết rồi." "Ừm." Trì Uyên đứng trước cửa sổ sát đất. Châu Trình nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lúc, nghĩ đến con đường tình cảm đáng lo ngại của ông chủ, xuất phát từ quan tâm nên vẫn hỏi một câu, "Có phải anh và Văn tổng..." Lại cãi nhau không, nửa câu sau Châu Trình muốn nói lại thôi. Trì Uyên nghe vậy, trên mặt hiện lên ý cười, "Đúng vậy, anh đoán không sai." "....." Châu Trình điên cuồng phát đạn từ trong lòng lên ánh mắt "Tôi biết mà." Vậy anh còn cười được? Tình huống bây giờ là gì anh còn không rõ sao? Vừa mới hoà thuận mấy ngày, anh còn làm loạn cái gì nữa vậy??? ...... Đang lúc Châu Trình hận không thể xông lên gõ một phát lên đầu Trì Uyên xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, đột nhiên lại nghe anh nói một câu, "Về sau nhìn thấy Văn tổng nhớ sửa miệng." Hả? Sửa miệng? ?? Gì vậy trời? Trì Uyên không chú ý đến vẻ mù mịt, không biết gì của Châu Trình, mím môi suy nghĩ vài giây, sau đó có hơi tủi thân mà buông tiếng thở dài, "Bỏ đi, vẫn gọi là Văn tổng tiếp đi, nếu không thì cô ấy lại cảm thấy tôi kéo tiến độ nữa." Kéo tiến độ?? Châu Trình hoàn toàn đơ luôn. Anh kéo tiến độ gì chứ? Anh bị người ta nhốt ở ngoài cửa mà, còn kéo tiến độ gì, tôi thấy anh gần giống ma cô rồi đấy. Cuộc sống không dễ gì, Trình Trình thở dài:D * (*Này là y bản trung luôn, không phải mình tự ý thêm đâu.) Trì Uyên không quan tâm lắm đến phản ứng của Châu Trình cũng như nội tâm của anh ta, anh không nhíu mày nữa, "Được rồi, không có chuyện gì nữa thì anh về nghỉ ngơi trước đi." Châu Trình muốn nói gì đó nhưng Trì Uyên đã xoay người vào phòng tắm, không cho anh ta cơ hội mở miệng. "......" Văn Tưởng họp video xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, cô dặn chuyện công việc với Tần Cấm xong, nhìn thấy tin nhắn Trì Uyên gửi trên Wechat, hỏi cô lúc nào thì xong. Cô đánh một câu trả lời, sau đó để điện thoại xuống đi rót nước. Chưa đến một lúc, trước cửa vang lên tiếng gõ. Văn Tưởng đang cầm ly nước đi mở cửa. Trì Uyên tắm xong đã thay bộ quần áo khác, áo trắng tay ngắn với quần xám ở nhà trông nhàn hạ lại lười biếng, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, ngũ quan gọn gàng sạch sẽ, mùi hương trên người nhẹ nhàng mát mẻ, vẻ mặt hiện rõ sự vui vẻ. Yết hầu anh di chuyển, thấp giọng hỏi: "Chuyện xử lý xong chưa?" Văn Tưởng đẩy cánh cửa sát tường, khoanh tay dựa lên ván cửa, tay phải cầm ly nước hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Ừm, còn lại giao cho những người khác ở công ty đi xử lý." "Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút." Trì Uyên mấp máy môi, sắc môi hồng hào, vừa mỏng lại đẹp, "Ngủ ngon, ngày mai gặp." Ánh mắt Văn Tưởng lướt nhanh qua môi anh, sau đó đặt ly nước lên tủ giày ở huyền quan, quay đầu lại ngoắc ngoắc tay về phía anh, "Anh cúi đầu xuống." Trì Uyên hơi nhướng mày đối diện với cô, không phòng bị chút nào mà cúi đầu, trong mắt toàn là ý cười, giọng nói vừa thấp lại trầm, "Hửm? Sao——" Anh còn chưa nói hết lời. Bởi vì giây tiếp theo, Văn Tưởng bỗng nhiên bước qua chỗ anh, ngay sau đó cánh môi ấm áp mềm mại chuẩn xác chạm vào môi anh. Trì Uyên mở to mắt, vẫn duy trì động tác cúi đầu tại chỗ, vẻ mắt có hơi khó tin. Trong lúc ngớ người, Văn Tưởng đã kết thúc nụ hôn này, lui người ra sau một chút. Sau khi kéo khoảng cách, cô lại duỗi tay sờ lên môi dưới của anh, cảm nhận sự mềm mại và hơi nóng dưới đầu ngón tay, trong mắt chứa đầy ý cười. "Chúc ngủ ngon sao lại có thể thiếu hôn chúc ngủ ngon." - -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau