Văn Tưởng đang họp nên Trì Uyên không gửi tin nhắn cho cô nữa, thuận tay bấm vào vòng bạn bè của cô, lướt lướt rồi thoát Wechat, không để ý đến nơi nào đó trong lòng có hơi không quen.
Trì Đình Chung ngồi bên cạnh đọc báo, không ngẩng đầu lên hỏi, "Con và cô diễn viên kia xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chiêu trò pr của đối phương." Nhắc đến chuyện này, Trì Uyên vẫn không nhịn được mà nhíu mày, "Nhưng chuyện cũng đã giải quyết xong rồi ạ."
"Vậy con và Tưởng Tưởng lại xảy ra chuyện gì?" Trì Đình Chung gập tờ báo trên tay lại, nhìn anh qua một lớp kính thuỷ tinh, "Thật sự xem ba không biết gì?"
Trì Uyên nghịch điện thoại, khoé môi cong lên, "Là chuyện ba nghe thấy đó."
"Ồ? Phải không?" Trì Đình Chung thu hồi ánh mắt, từ từ nói: "Chuyện ba nghe thấy là tiểu Trì tổng tặng hoa cho người ta kết quả lại bị từ chối."
"......."
Quả thật gừng càng già càng cay.
Ông bà không lừa dối mình.
Trì Uyên bật cười, giơ tay gãi gãi thái dương, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, "Đó không phải là chuyện như vậy sao."
Trì Đình Chung nhìn anh một cái, không cười nữa mà nói, "Tưởng Tưởng là đứa nhỏ tốt, con cũng đừng càn quấy như trước."
Trì Uyên mím khoé môi, "Con biết rồi."
Trì Đình Chung "ừm" một tiếng, lại mở tờ báo ra, giọng điệu từ từ quăng ra một câu: "Sớm biết có ngày này hà cớ gì lúc đầu lại làm."
"......"
Trì thị định thực hiện các dự án y tế AI trong năm tới, sự thành công của việc thu mua công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042309/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.