Quả thật giữa đường Trì Uyên có ra văn phòng một chuyến, dặn dò Châu Trình sắp xếp tốt cuộc họp buổi chiều, sau đó lại quay vào phòng nghỉ.
Tay áo dính vết dầu khiến anh cảm thấy dinh dính khó chịu, cho dù là thay bộ quần áo sạch sẽ nhưng trên người vẫn có mùi dầu nhàn nhạt.
Thấy thời gian còn sớm nên anh lại vọt vào tắm nữa.
Đợi đến lúc sửa soạn hoàn toàn xong đã là chuyện của mười phút sau, anh nhặt quần áo bẩn trên mặt đất lên cho vào trong túi mà Châu Trình mang vào.
Lúc ra khỏi phòng nghỉ, Trì Uyên vẫn đang cúi đầu trả lời tin nhắn, đợi đến khi nghe thấy giọng Tưởng Từ, anh dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Tưởng Từ và Văn Tưởng ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt người trước bình tĩnh người sau có hơi lạnh nhạt. Trì Uyên đứng tại chỗ nghe được vài giây, ý thức được Tưởng Từ đang giải thích chuyện quá khứ với Văn Tưởng.
Anh do dự một lát rồi quyết định không đi ra ngoài quấy rầy, xoay người vào lại phòng nghỉ.
Phòng nghỉ cách âm toàn bộ nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Trì Uyên đứng trước cửa sổ sát đất, đồng hồ báo thức trên vách tường từng giây từng phút trôi qua.
Qua hơn nửa tiếng, Trì Uyên lại mở cửa ra ngoài lần nữa, không bất ngờ gì khi nghe thấy tiếng khóc của Văn Tưởng, anh khẽ thở dài, đi qua ôm người vào trong lòng.
......
Văn Tưởng khóc rất lâu.
Lúc đầu khắc chế đè nén đến cuối cùng gào khóc như mất đi lý trí, khóc đến bả vai run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042296/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.