Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau
7 giờ tối buổi thử vai mới kết thúc, đến đến đi đi đại khái có hơn hai mươi diễn viên nữ. Hơn phân nửa là người có tiếng trong giới ra thì còn có một bộ phận nhỏ là diễn viên tuyến 18 không nổi danh. Minh Xuyên đối xử bình đẳng, trong mắt ông ấy chỉ cần có cảm giác không phải là điều ông ấy muốn thì dù cô là ảnh hậu hay tuyến 18, hết thảy đều bị loại bỏ. Chẳng qua trong đó có mấy diễn viên đã hợp tác nhiều năm với Minh Xuyên, nên sau khi thử vai kết thúc được Minh Xuyên mời ăn bữa cơm với nhau. Hai nhà đầu tư đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời. Vốn dĩ Văn Tưởng còn có chuyện công muốn đàm phán với Minh Xuyên nên không từ chối, nhưng mà Trì Uyên lại lấy cớ công ty có việc nên sau khi kết thúc buổi thử vai liền rời khỏi khách sạn. Vừa mới bắt đầu Văn Tưởng còn chưa nhận ra được cái gì, mãi cho đến mấy ngày liên tiếp thử vai về sau, Trì Uyên đều ra sức từ chối, lấy cớ có việc không qua khách sạn được nữa, Văn Tưởng mới lờ mờ nhận ra Trì Uyên hình như cố ý tránh không muốn gặp mặt cô. Buổi thử vai cuối cùng kết thúc, có lẽ Minh Xuyên đã tìm được nữ chính mà mình cần nên vào tối hôm đó, hào hứng bừng bừng mời cơm. Còn bảo nhà sản xuất Ngô Hướng gọi điện thoại cho Trì Uyên mời anh buổi tối đến ăn cơm. Lúc Ngô Hướng gọi điện thoại Văn Tưởng ngồi bên cạnh nên cô nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, quả nhiên, Trì Uyên lại từ chối. Cúp máy, Ngô Hướng đứng dậy đi nói chuyện này với Minh Xuyên, Văn Tưởng ngồi trên ghế không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng. Nói đến đây, thực ra Văn Tưởng vẫn chưa hoàn toàn xác định rốt cuộc Trì Uyên có phải trốn tránh cô không. Dù sao Trì Uyên cũng không hoàn toàn giống cô, ngoài giới có tin đồn Trì Đình Chung bắt đầu chuẩn bị uỷ quyền cho anh. Nếu thật là như vậy, anh bận một chút cũng là đương nhiên, loại bữa cơm như này với anh mà nói cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì. Nhưng cố tình, chuyện lại không như cô nghĩ. Cuối tuần, Văn Tưởng nhận được điện thoại của Hứa Nam Tri, muốn hẹn cô cùng đi xem một buổi triển lãm thiết kế, địa điểm vừa hay ở gần Văn thị. Trong khoảng thời gian này Văn Tưởng bận chuyện công ty nên nửa tháng chưa gặp Hứa Nam Tri, hiếm khi hai người đều có thời gian nên liền đồng ý. Hứa Nam Tri học đại học ngành kỹ thuật ở Đại học Kiến trúc, sau khi tốt nghiệp ký hợp đồng vào Viện Xây dựng Thành phố, xem triển lãm thiết kế là một trong những sở thích mà cô ấy vẫn giữ từ năm cấp 2. Văn Tưởng lại hoàn toàn tương phản với Hứa Nam Tri, từ nhỏ mấy tế bào tràn ngập nghệ thuật gì đó đều dốt đặc cán mai, đi dạo với cô ấy trong chỗ triển lãm chưa đến mười phút đã cảm thấy buồn chán, không có thú vị gì. Hứa Nam Tri thấy cô cụp mắt, dáng vẻ buồn ngủ đến nơi liền quăng ra một câu, "Nếu không thì tớ kê cái giường ở đây cho cậu nhé?" "Được hả?" "......." Văn Tưởng dụi dụi mắt, cười khẽ, "Cậu cũng không phải không biết tớ, từ nhỏ tớ đã chẳng có hứng thú với mấy cái này. Nếu không phải vì gặp cậu, đi vào chỗ này nhìn một cái tớ cũng không hứng thú." "Cậu nói như vậy tớ nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ." "Như thế là không đủ." Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến đại sảnh trung tâm chỗ triển lãm. Ở đó đặt một mô hình kiến trúc trừu tượng, có lẽ là cao 3 – 4m, nhìn ở góc độ khác nhau sẽ thấy hình dáng khác nhau. Dường như Hứa Nam Tri vô cùng hứng thú với mô hình này, cầm máy chụp hình đang đeo trên cổ chụp mấy tấm. Văn Tưởng không thể cảm nhận được, chán đến chết đọc giới thiệu vắn tắt tác phẩm ở bên cạnh. Hoá ra tác phẩm này tên là Home, được thiết kế và xây dựng bởi 4 sinh viên của Học viện Mỹ thuật Khê Thành. Bốn góc độ đại diện cho sự hiểu biết của bốn người bọn họ về nhà, cuối cùng dung hợp làm một thể hoàn mỹ, trở thành Home mà mọi người đang hướng tới. Cuối bảng giới thiệu vắn tắt viết tên bốn sinh viên. ——Thang Lĩnh Nhiên, Cao Hạ Lâm, Ngu Vạn Kha, Hướng Thành Du. Nhìn đến cái tên cuối cùng, Văn Tưởng khẽ nhướng mày, đúng lúc Hứa Nam Tri đi tới, thuận miệng hỏi, "Sao vậy?" Văn Tưởng đưa tay, đầu ngón tay chỉ lên cái tên cuối cùng, cười cười, "Lúc trước ở vùng thiên tai có quen một bạn nhỏ cũng tên này, hình như cũng học trường này, không biết có phải là một người không." Hứa Nam Tri quét mắt qua, "Tỉ lệ trùng tên của họ này không cao lắm." "Biết đâu." Có lẽ là trong lòng đã cảm thấy hai cái tên này có xác suất lớn là một người, nên Văn Tưởng cũng có chút hứng thú với mô hình kiến trúc trừu tượng trước mắt, ngẩng đầu nhìn lần lượt bốn hướng. Mặc dù đến cuối cùng cũng không nhìn ra được thành quả gì, cũng không thể hiểu được ý nghĩa của mô hình này, nhưng sự chú ý của cô với mô hình này, thêm ngoại hình của bản thân nổi bật rất nhanh đã thu hút sự chú ý của bốn cậu sinh viên đứng cách đó không xa. Giọng điệu Thang Lĩnh Nhiên mới lạ, "Nhìn kìa! Bên kia có chị gái xinh đẹp." Ba người còn lại nhìn theo hướng cậu ta, Cao Hạ Lâm chỉnh lại áo, "Đã đến lúc thể hiện kỹ thuật chân chính rồi." Một số nhà thiết kế như bọn họ sẽ tham dự buổi triển lãm, gặp một số khách tham quan có hứng thú lại có ý định mua đồ triển lãm thì người thiết kế có thể chủ động ra mặt giải thích tác phẩm cho khách. Một mặt là vì tìm sự hợp tác sau này, mặt khác cũng là hy vọng có thể để đồ triển lãm của mình có cơ hội bán ra. Cao Hạ Lâm vừa mới bước ra một bước đã bị cậu sinh viên tuấn tú thanh nhã đằng sau kéo cánh tay lại, "Đừng làm vớ vẩn, đó là chị dâu Ba." "Hả?" Hướng Thành Du nói lại lần nữa, "Người đó từng là chị dâu Ba của tớ." Vẻ mặt Ngu Vạn Kha kinh ngạc, "Anh Ba cậu là người gì vậy, vợ xinh đẹp như vậy cũng có thể không cần à?" Vấn đề quanh co ngoằn ngoèo này trong một lúc không thể giải thích rõ được, Hướng Thành Du chỉ nói, "Mấy cậu đừng làm bậy, tớ đi nói hai câu với chị ấy." "Được đó, cậu đi nói chuyện với chị dâu Ba cũ của cậu đi, bọn tớ đi tán gẫu hai câu với chị gái bên cạnh." Cao Hạ Lâm nói: "Chị gái đấy hình như đi cùng với chị dâu Ba của cậu." Lúc này Hướng Thành Du mới chú ý đến một người phụ nữ đứng bên phía khác mô hình. Áo trắng quần đen, dáng người cao gầy, trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ có khí chất. Lúc này, cô ấy ra khỏi đám người, đang nghiêng đầu nói gì đó với Văn Tưởng, trong lúc nói có ý cười nhàn nhạt nơi khoé môi. Ngu Vạn Kha hỏi: "Thành Du, cậu có quen chị gái đó không?" Hướng Thành Du thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu, "Chưa từng gặp, có lẽ là bạn của chị dâu Ba tớ." "Vậy cậu mau đi đi." Thang Lĩnh Nhiên đẩy cậu ấy, trên mặt mang theo tinh thần phấn chấn đặc biệt có ở thiếu niên, "Nhớ tìm cơ hội để gọi bọn tớ qua đấy." "Được." Lúc Hướng Thành Du đi qua, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri đang chuẩn bị đến phòng trưng bày tiếp theo, nghe thấy tiếng cậu ấy, Văn Tưởng quay đầu lại, nhướng mày, "Thật sự là cậu." "Hả?" "Một trong những người thiết kế mô hình này." Văn Tưởng chỉ chỉ bên cạnh, "Lúc mới thấy tên cậu, tôi còn nghĩ có phải là một người không." Hướng Thành Du giơ tay xoa xoa gáy, có hơi ngại ngùng, "Làm vớ vẩn ấy ạ." "Bạn nhỏ khiêm tốn quá đấy." "Không có không có." Hướng Thành Du mím môi, tươi cười ấm áp, "Đúng rồi chị dâu Ba, buổi tối chị có rảnh không, chuyện lần trước em còn chưa kịp mời chị ăn cơm." Văn Tưởng nhìn Hứa Nam Tri, "Lần này thôi nhé, lần sau——" Lời từ chối còn chưa nói xong thì ba cậu sinh viên đang chờ sốt ruột bên kia liền chạy qua, giả vờ như cái gì cũng không biết, "Ấy, Thành Du, hai người này là?" Hướng Thành Du: "......." Đột nhiên chui ra nhiều người như vậy làm Văn Tưởng và Hứa Nam Tri có hơi phản ứng không kịp, Hướng Thành Du cố nén cười giới thiệu bọn họ. "Bọn họ là bạn cùng phòng của em, cũng là ba người thiết kế còn lại của mô hình thiết kế Home này." Sắc môi của Hướng Thành Du hơi nhạt nhưng lúc này bị cậu ấy cắn nên có chút màu, "Đây là Ba..." Cậu dừng một chút rồi sửa lại, "Là bạn của anh Ba tớ, Văn Tưởng. Còn đây là——" Lúc nãy Văn Tưởng không có giới thiệu Hứa Nam Tri cho cậu ấy nên Hướng Thành Du bỗng chốc bị kẹt, không biết nên nói như thế nào. Hứa Nam Tri liếc nhìn cậu ấy một cái, thản nhiên mở miệng, "Hứa Nam Tri, là bạn của bạn anh Ba cậu." Ba người bạn cùng phòng của Hướng Thành Du rất có mắt nhìn mà mở miệng, "Chào hai chị." "Chào các cậu." Văn Tưởng cười cười, định chuẩn bị rời đi thì Hướng Thành Du nhắc đến chuyện cơm tối, thậm chí lần này ba người bạn cùng phòng của cậu ấy cũng mời giúp. Hướng Thành Du nói: "Chị Văn Tưởng, anh em bọn họ buổi tối cũng sẽ qua đây, anh ấy vẫn luôn muốn mời chị ăn cơm. Lần này hiếm khi gặp được, mọi người cùng nhau ăn chung đi." Thịnh tình không thể từ chối nữa, Văn Tưởng đành phải cười đồng ý. Vốn dĩ bữa tối chỉ có hai người cô và Hứa Nam Tri bỗng nhiên biến thành một nhóm người. Hướng Thành Du trao đổi phương thức liên lạc với Văn Tưởng, nói là lát nữa kết thúc sẽ liên lạc lại. "Được." Bọn họ đi rồi, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri lại đi dạo triển lãm tiếp. Triểm lãm thiết kế tổng cộng có 4 phòng, đi xem hết cũng tốn kha khá thời gian. Hơn nữa lâu lâu Hứa Nam Tri còn dừng lại chụp mấy tấm thu thập tư liệu sống, đợi đến lúc nhận được điện thoại của Hướng Thành Du, Văn Tưởng và cô ấy mới đi xem đến thiết kế kiến trúc hiện đại hoá ở phòng C, còn cả một phòng D chưa đi. Hẹn chỗ gặp nhau xong, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri cũng không ở lại lâu trong chỗ triển lãm. Vừa ra khỏi cửa đã thấy bốn cậu sinh viên trước đó đang kề vai sát cánh đứng bên cạnh bồn hoa ngoài khu triển lãm. Có lẽ là đang nói chuyện gì vui vẻ, bốn người đều phá lên cười. Hướng Thành Du vắt tay lên mép bồn hoa, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Ánh mắt chú ý đến hai người Văn Tưởng, cậu ấy thoáng đứng thẳng người, lanh lợi hô một tiếng, "Chị Văn Tưởng." Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Nam Tri, ngây người không kêu tiếng chị Nam Tri kia, cũng may Hứa Nam Tri chỉ lo cúi đầu trả lời tin nhắn nên cũng không chú ý những cái này. Đến chỗ ăn cơm, anh trai Hướng Thành Du – Hướng Ninh Sâm đã ngồi ở trong phòng bao, ngoài ra còn có anh họ trong nhà hai người nữa. Lúc trước Hướng Thành Du đã dẫn bạn cùng phòng đi ăn cơm mấy lần với Hướng Ninh Sâm, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri Hướng Ninh Sâm cũng không phải không biết. Nói trắng ra, đều là người dính chút liên quan nên cũng không đi giới thiệu lại nữa. Chỉ là sau khi ngồi xuống, Hướng Thành Du hỏi, "Anh, sao anh Ba lại không tới. Trước đó em đã hẹn xong với anh ấy rồi, hơn nữa buổi chiều em cũng gửi tin nhắn lại nói anh Ba——" Hướng Ninh Sâm đúng lúc ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời cậu ấy, "Công ty anh Ba tạm thời có việc nên không đến được, em không phải cũng không biết gần đây anh ấy vô cùng bận." Nói xong, còn cho cậu ấy một cái nhìn. Hướng Thành Du mở miệng. Hiểu rồi. Anh Ba cậu ấy đây là sợ nên cố ý trốn tránh người ta đây mà. Đầu óc Hướng Thành Du lại linh hoạt, rất nhanh đã vứt chủ đề này vào quá khứ. Văn Tưởng bưng tách trà trên bàn lên, hơi híp mắt lại. Cô không phải không nghe hiểu lời chưa nói hết của Hướng Thành Du, cũng không phải không chú ý đến màn tương tác giữa cậu ấy và Hướng Ninh Sâm, chỉ là không vạch trần mà thôi. Nếu anh cố ý muốn trốn, vậy cô cũng ngăn không được mà cũng không định đi ngăn. Ai ai cũng có tâm sự ăn xong một bữa cơm rồi ai từ đâu về đó. Hứa Nam Tri lái xe, Văn Tưởng ngồi ghế phó lái. Gió đêm mùa hè vẫn mang theo hơi thở ấm áp như trước. Văn Tưởng mở cửa sổ, tiếng gió thổi vù vù bên tai, mái tóc dài hơi xoăn bị gió thổi bay loạn, có một vài sợi tóc dính vào khoé môi. Hứa Nam Tri bình tĩnh đóng cửa thay cô, giống như tuỳ ý hỏi, "Tớ thấy ý của hai anh em nhà họ Hướng kia, hình như Trì Uyên đang trốn tránh cậu à?" Văn Tưởng giơ tay vén tóc bên môi ra, "Tự tin lên, vứt hình như đi." "........" "Lúc trước tớ đã nhận ra rồi, chỉ là đến hôm nay mới xác định mà thôi." "Anh ta có ý gì đây?" Hứa Nam Tri cười khẽ, "Kết hôn là anh ta huỷ, kết quả là, bây giờ cũng là anh tay phải trốn tránh cậu, sao chuyện tốt chuyện xấu đều là anh ta làm vậy." "Ai biết được." Cả người Văn Tưởng lõm vào trong ghế, nâng mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bỏ qua những phiền muộn và không vui nho nhỏ trong lòng, khẽ thở dài, "Nếu anh ấy muốn tránh, vậy tớ sẽ theo ý anh ấy." Hai người muốn tránh còn dễ dàng hơn một người muốn. Trong nửa tháng, Văn Tưởng trước khi tham dự các sự kiện sẽ bảo Tần Cấm đi thăm dò một chút. Nếu ở đó có Trì Uyên, có thể không tham dự sẽ không tham dự mà có tham dự sẽ tận lực tránh đi. Không biết có phải ông trời ngầm giúp đỡ không, mà Văn Tưởng và Trì Uyên không chạm mặt nhau đến 80% trong giới kinh doanh. Gần như đến mức có anh không có cô mà có cô không có anh. Văn Tưởng chẳng hề đáp lại vấn đề này. Giữa đến cuối tháng 8, bộ phim mới《Ranh Giới》của Minh Xuyên thông qua lập hồ sơ, chính thức bắt đầu kế hoạch quay. Thịnh Hoa đưa 5 người kia tham gia buổi thử vai chỉ được Minh Xuyên giữ lại một cậu sinh viên, vai diễn trong bộ phim không nhiều cũng không ít. Ngoài ra, dưới Thịnh Hoa còn có nghệ sĩ tên Vưu Thời thông qua buổi casting bộ phim《Ranh Giới》, đảm nhiệm nữ ba, là vai diễn rất quan trọng. 《Ranh Giới》khai máy không bao lâu, Weibo chính thức của Thịnh Hoa tuyên bố tin Văn Tưởng trở thành chủ Truyền thông Thịnh Hoa. Ngay sau đó, Thịnh Hoa nhận được thư mời tham gia đêm từ thiện minh tinh do Tân Tùng - tổng biên tập tạp chí thời trang MK tổ chức. Bây giờ Truyền thông Thịnh Hoa là công ty truyền thông mà ai ai trong giới cũng biết, để người nắm quyền mới của Thịnh Hoa – Văn Tưởng xuất hiện lần này càng vô cùng quan trọng. Ngoài ra, không ít nghệ sĩ tuyến 1 dưới trướng Thịnh Hoa cũng sẽ tham dự đêm từ thiện đó. Văn Tưởng sau khi xem danh sách mà bộ phận quản lý nghệ sĩ đưa lên liền bấm điện thoại nội bộ, "Tần Cấm, nói người đại diện Vưu Thời đến chỗ tôi một chuyến." "Vâng, Văn tổng." Mấy phút sau, người đại diện của Vưu Thời – Khâu Nguyễn Lâm đã đứng trong văn phòng tổng giám đốc Thịnh Hoa. Văn Tưởng khép lại danh sách trong tay, "Đêm từ thiện minh tinh của MK lần nay tôi chuẩn bị để Vưu Thời cũng tham gia, cô trở về thông báo với cô ấy và đoàn phim bên kia sắp xếp thời gian một chút." Vưu Thời ở Thịnh Hoa ba năm, không biết có phải do thời vận kém hay không mà nhóm nghệ sĩ cùng với cô ấy đã nổi tiếng hết rồi, cô ấy vẫn là diễn viên "ba không" không danh tiếng, không lưu lượng, không nhân khí trong miệng người qua đường, là tuyến 18 tiêu chuẩn trong giới. Theo lý lịch, Vưu Thời không có tư cách tham gia đêm từ thiện này, lời của Văn Tưởng đối với cô ấy mà nói như miếng bánh rơi từ trên trời vậy. Đương nhiên Khâu Nguyễn Lâm trong một lúc cũng bị kinh ngạc mà chưa lấy lại được tinh thần. Văn Tưởng gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, vẻ kích động và phấn khởi hiện rõ trên mặt, "Cảm ơn Văn tổng, tôi trở về thông báo cho Vưu Thời." "Đi đi." Chờ Khâu Nguyễn Lâm đi rồi, Văn Tưởng gọi Tần Cấm qua, hỏi chút quy trình và những chuyện chú ý của đêm từ thiện, lại đề cập đến chuyện của Vưu Thời với cô ấy, "Lúc trước tôi có nói chuyện với đạo diễn Minh Xuyên, ông ấy nói về mặt diễn xuất Vưu Thời rất có năng lực nên tôi muốn thử nâng đỡ cô ấy. Cô bảo bộ phận thương mại bên kia chỉnh lý lại hết đại ngôn và tài nguyên của Vưu Thời trong mấy năm nay, trước khi tan làm thì đưa cho tôi." "Vâng." Trước khi Vưu Thời tham gia casting《Ranh Giới》, Tần Cấm đã xem qua tư liệu của cô ấy, ngoài dáng vẻ và bằng cấp ra, năng lực nghiệp vụ cũng không xuất sắc. Xuất phát từ sự phát triển của công ty, Tần Cấm hỏi, "Tại sao cô lại muốn nâng đỡ Vưu Thời? Công bằng mà nói, ba năm này cô ấy kiếm tiền ở công ty không tốt, nếu không phải dựa vào ngọn núi lớn Thịnh Hoa này, cô trên cơ bản tra không thấy người." "Nếu có thể nâng đỡ người như vậy nổi tiếng, cô không cảm thấy có cảm giác thành tựu sao?" Vẻ mặt Văn Tưởng hơi lạnh ẩn giấu sự sắc bén trong đó, "Chuyện tôi nhảy dù vào Thịnh Hoa, cô có đoán được Khương Minh Tân bọn họ ở sau lưng bố trí tôi như nào không?" Khương Minh Tân là phó tổng Thịnh Hoa, trước khi Văn Tưởng tới, dự án to to nhỏ nhỏ trong công ty đều do ông ta quyết sách cuối cùng. Tần Cấm là người thông minh đương nhiên hiểu rõ ý của Văn Tưởng. Văn Tưởng tuổi còn trẻ, không cần tốn nhiều sức đã có Thịnh Hoa trong tay. Trong mắt của mấy giám đốc liều sống liều chết mới đi đến vị trí hôm nay chẳng qua là do quan hệ huyết thống. Bọn họ xem thường Văn Tưởng, có thành kiến với cô, đương nhiên cũng không cho rằng cô có thể làm được thành tựu gì lớn ở Thịnh Hoa. Nhưng Văn Tưởng muốn thu phục lòng người để cho vị trí của mình vững chắc, nhất định phải tạo ra một công cuộc ở Thịnh Hoa. Vưu Thời là bước đầu tiên của cô, cũng là trận khắc phục khó khăn đầu tiên cô muốn đánh ở Thịnh Hoa, cho nên trận này phải đánh cho thật đẹp lại bất ngờ. ....... Ba ngày sau, đêm từ thiện minh tinh MK đúng giờ tổ chức. Văn Tưởng không phải nghệ sĩ cũng không cần đi thảm đỏ nên cô vào thẳng hội trường. Tổng biên tập Tân Tùng của MK vừa thấy cô liền nghênh đón. Rõ ràng chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng cô ấy lại nhiệt tình như đã quen Văn Tưởng nhiều năm, ân cần hỏi han cô còn nhân tiện hỏi thăm Tưởng Viễn Sơn. Gương mặt Văn Tưởng tươi cười chào đón, không khí hoà hợp. Có mặt tối nay ngoài đỉnh lưu tuyến 1 trong giới ra còn không thiếu những nhân vật nổi tiếng ở Khê Thành. Văn Tưởng ở đó gặp rất nhiều đối tác kinh doanh hợp tác với Văn thị. Trong tình huống như này, khó tránh khỏi sẽ phải gặp một hai người không muốn gặp. Khách sáo chuyện trò xong, Văn Tưởng dẫn Vưu Thời vừa đi thảm đỏ vào đi chào hỏi mấy vị đạo diễn nổi tiếng trong giới, Tân Tùng bên kia dẫn hai người vào. Ánh đèn lộng lẫy rực rỡ ở đại sảnh tiệc, bóng người lay động, yến tiệc linh đình. Trì Uyên đứng bên cạnh Tân Tùng, bộ vest đen tuyền thể hiện sự tu thân như ngọc, dáng người cao ngất. Trán anh gọn gàng sạch sẽ, gương mặt sắc bén rõ ràng, trong lúc bắt tay nói cười với người khác lộ ra tay áo sơmi trắng, trên cổ tay đeo đồng hồ xa hoa, khí chất thành thục chững chạc. Cho dù Văn Tưởng tận lực muốn tránh nhưng trong cái vòng hơi lớn như tối nay, cuối cùng vẫn tránh không được phải chạm mặt. Tin đồn giữa hai người bọn họ đã truyền đi xôn xao khắp nơi, tầng lớp nổi tiếng ở Khê Thành ai ai cũng biết nhưng lại giả vờ không biết. Văn Tưởng nhận lấy ly rượu, chạm nhẹ với ly của anh, lời nói nụ cười đều trong phạm vi xã giao bình thường, giống như chỉ xem anh là người xa lạ lần đầu tiên gặp vào tối nay. Điều này đã làm cho những người hóng hớt xung quanh vô cùng thất vọng. Sau đó không lâu, tiệc tối chính thức bắt đầu. Văn Tưởng tham dự tối nay với tư cách là tổng giám đốc Truyền thông Thịnh Hoa nên chỗ ngồi được sắp xếp ở đằng trước, đúng lúc kẹp giữa Trì Uyên và Tiếu Mạnh. "......." Xung quanh lui tới đều là người muốn ngồi vào chỗ, Văn Tưởng thấy Trì Uyên và Tiếu Mạnh còn chưa đến nên đưa tay đổi bảng tên chỗ ngồi của mình với Tiếu Mạnh. Hành động này đều dừng trong mắt Trì Uyên và Tiếu Mạnh đứng cách đó không xa. Tiếu Mạnh đặt ly champagne lên khay của nhân viên phục vụ, cười nhạo: "Trốn người ta à, bây giờ thì tốt rồi, hiện giờ người ta cũng bắt đầu trốn cậu rồi kìa." Trì Uyên khẽ cau mày, vẫn còn mạnh miệng: "Tôi tránh cô ấy lúc nào?" "Chết vì mạnh miệng." Bên cạnh có người quen đi qua, Tiếu Mạnh gật đầu chào hỏi rồi lại thu hồi tầm mắt nói: "Đường Việt Hành nói hết cho tôi nghe rồi, nói trước đó cậu vì trốn Văn Tưởng, mời cậu đi xem casting không đi, ngay cả bữa cơm sau đó cũng không đi luôn." "Tôi không phải đạo diễn, chọn ai là chuyện mà tôi có thể làm chủ à?" "Cậu không phải đạo diễn, nhưng cậu là nhà đầu tư, sao cậu lại không thể quyết định được?" Tiếu Mạnh vỗ vỗ bả vai anh, "Đừng mạnh miệng, tôi thấy về sau sớm muộn gì cậu cũng hối hận." Nói xong, anh ta cũng đi về phía chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, Văn Tưởng còn nói chuyện với anh ta, Trì Uyên đặt ly rượu xuống từ bên kia đi qua. Anh vừa ngồi xuống, Văn Tưởng bỗng chốc thu hồi tầm mắt, cũng không nói chuyện với Tiếu Mạnh nữa, đối đãi vô cùng khác biệt. "......." Tiếu Mạnh không nhịn được, bả vai run lên vì cười. Trì Uyên thấy thế lại định nhấc chân đạp cho một phát nhưng anh ta kịp thời cản lại, đè thấp giọng nói, "Đại thiếu gia này, dù sao cũng phải chú ý chỗ chứ, chỗ này đối diện ống kính đấy." Trì Uyên dựa người ra sau, không lên tiếng. Trong lúc nói chuyện, tiệc từ thiện chính thức bắt đầu. Đầu tiên là tiết mục mở màn của các diễn viên, sau đó phát tin tuyên truyền, tiếp theo là người dẫn chương trình lên sân khấu tuyên bố từ thiện và quá trình từ thiện. Phần thứ hai là đấu giá, 12 sản phẩm quý giá được bán đấu giá tại chỗ. Trước đó Văn Tưởng đã nhận được giới thiệu sơ lược về 12 sản phầm này, tất cả đều là trang sức và tranh chữ. Mặc dù Văn Tưởng không có hứng thú nhưng dù sao cũng là làm từ thiện nên cô đấu giá được một bức tranh phong cảnh đã thất truyền rất lâu ở trung tâm. Sau khi đấu giá kết thúc, Văn Tưởng gọi Tần Cấm qua rồi đứng dậy đi vệ sinh. Lúc đi vào bên trong không có một bóng người, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, Văn Tưởng nghe thấy bên ngoài có tiếng người, đang định đẩy cửa tiếp thì nghe thấy một người trong đó nhắc đến mình. "Cô có biết người phụ nữ tối này đấu tranh của ông Vương là ai không?" Người còn lại có lẽ là mở vòi nước, tiếng nước tí tách, "Không biết, trước kia cũng chưa thấy, cô biết cô ấy à?" "Đương nhiên là biết rồi, cô ấy hiện là người đứng đầu Truyền thông Thịnh Hoa." Người nói không biết trước đó giật mình, "Là thiên kim của Văn thị bị nhà họ Trì từ hôn, Văn Tưởng?" "Phải." Hình như người nói chuyện biết khá nhiều nội tình, "Tôi nghe bạn tôi nói, vị kia nhà họ Trì lúc đó làm ẫm ĩ ghê lắm, bây giờ vất vả lắm mới từ hôn được. Mỗi ngày đều trốn cô ấy, tham gia sự kiện còn tìm người hỏi có người đấy nhà họ Văn không, nếu có thì không đến." "Hèn gì, lúc đó tôi thấy cái vị nhà họ Văn này còn lén lút thay đổi chỗ ngồi của mình." "Người ta đã không cần, cô ấy vội vàng đi qua cũng vô ích." "Cũng phải." Sau đó lại là tiếng nước, vài giây sau, trong nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại. Văn Tưởng híp mắt, khẽ hít vào một hơi, vừa mới mở cửa ra thì cánh cửa đối diện cô cũng bị đẩy ra. Vưu Thời đứng ở bên trong mắt to mắt nhỏ nhìn cô, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên lại xấu hổ, "Văn tổng..." Văn Tưởng "ừ" một tiếng, bình tĩnh đi đến bồn rửa tay rửa sạch tay, ngẩng đầu nhìn cô ấy trong gương, "Trợ lý cô đâu?" "Ở đại sảnh." Văn Tưởng xoa xoa tay, quay đầu nhìn cô ấy, "Lần sau nhớ đừng đi vệ sinh một mình." "À." Văn Tưởng không hề nhắc đến chuyện ban nãy, Vưu Thời đương nhiên sẽ không vội vàng đi chọc vào nỗi đau của người ta, rửa tay xong rồi theo sau cô ra ngoài. Tần Cấm đợi cách đó không xa đi đến, nhìn thấy Vưu Thời cô đơn lẻ bóng cũng hỏi một câu, "Trợ lý cô đâu?" Vưu Thời mím môi, "Ở đại sảnh." Văn Tưởng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, "Tần Cấm cô đưa cô ấy về trước đi, ngày mai đến công ty sắp xếp cho cô ấy một trợ lý nữa." "Vâng." Tần Cấm nắm được trọng điểm lời cô, "Vậy Văn tổng?" "Tôi đi hít thở không khí, lát về." Tần Cấm không hỏi nữa, đưa Vưu Thời quay về đại sảnh bữa tiệc, lúc vào cửa đúng lúc đụng Trì Uyên đi ra. Anh gọi Tần Cấm, "Văn tổng mấy cô đâu?" Tấm Cấm trả lời sự thật. Trì Uyên gật gật đầu rồi rời đi. Đi vào trong, Vưu Thời kéo tay áo của Tần Cấm, nói chuyện vừa mới nghe ở trong nhà vệ sinh cho cô ấy nghe. Cuối cùng còn lo lắng: "Văn tổng sẽ không cãi nhau với Trì tổng chứ?" Trong khoảng thời gian này trước khi tham gia sự kiện Văn Tưởng cũng sẽ bảo Tần Cấm đi hỏi thăm một chút, nên Tần Cấm không biết rõ chuyện giữa cô và Trì Uyên nhưng xem như cũng biết lờ mờ. Nghe Vưu Thời nói xong, cô ấy trái lại an ủi: "Yên tâm đi, Văn tổng trốn anh ta còn không kịp, không cãi nhau đâu, nhưng chuyện này cô đừng nói ra bên ngoài." "Tôi biết." Bên kia, hai nhân vật nói không cãi nhau đang tình cờ gặp nhau ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, ánh sáng hành lang sáng tỏ nên ai cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy được. Tối nay Văn Tưởng mặc chiếc váy đen cúp ngực chiết eo, thiết kế đuôi cá vát ở làn váy, mái tóc hơi xoăn buông xoã xuống bờ vai lộ ra ngoài, làn da trắng sáng nhẵn mịn, đôi chân thon dài. Trang điểm thanh nhã thành thục, ngũ quan xinh đẹp động lòng người khiến người ta không dời mắt được. Trì Uyên rất nhanh thu hồi tầm mắt đang dừng trên vai cô, chạm phải vẻ mặt có hơi lạnh nhạt của cô, muốn nói lại thôi. Văn Tưởng không định tiếp xúc gì với anh, cất bước đi về phía trước, giày cao gót giẫm trên thảm phát ra âm thanh nặng nề. "Văn Tưởng." Trì Uyên bỗng nhiên gọi cô lại. Văn Tường dừng bước, quay đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh. Trì Uyên khẽ mím môi, "Em đang trốn tránh tôi?" Nghe vậy, Văn Tưởng như là đang nghe chuyện gì buồn cười, khoé môi khẽ cong nhưng ý cười không ở trong mắt, "Không phải anh đang trốn tránh tôi sao?" "Bây giờ tôi chẳng qua là theo ý anh thôi."+ - -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau