Chương trước
Chương sau
Trì Uyên gần đây về bộn nhiều việc.
Thời điểm bận nhất thậm chí trong một ngày bay đến ba thành phố, ngay cả thở dài một hơi cũng cảm thấy khó khăn, ngược lại không phải là bận chuyện vớ vẩn mà đều là chuyện đứng đắn.
Trong những năm gần đây, ngành y dần dần chiếm được vị thế trong trào lưu các ngành công nghiệp lớn, vừa hay Trì Uyên cảm thấy có hứng thú với ngành này, lại đúng lúc Tiếu Mạnh cũng làm dự án về phương diện này nên anh liền đi khảo sát với anh ta.
Dưới tay Tiếu Mạnh có công ty y tế, là chi nhánh do ông cụ Tiêu phê. Mặc dù trên danh nghĩa anh ta là người dưới quyền nhưng Tiếu Mạnh cũng chỉ có danh thôi, phần lớn quyền ở công ty đều ở trong tay phó giám đốc do ông cụ Tiếu uỷ nhiệm.
Xem như một chút quyền trong tay anh ta cũng không có, chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết.
Chạy dự án mệt đến mức ngủ ở sân bay, đàm phán uống đến nôn ra như cơm bữa, nhưng cũng may Tiếu Mạnh có thực lực, từ khi tốt nghiệp đến giờ đã làm được mấy cái dự án lớn.
Những chuyện đó Trì Uyên nào có từng trải qua.
Anh tốt nghiệp trường kỹ thuật danh tiếng ở nước ngoài, sau khi về nước ba Trì tạm thời không có ý uỷ quyền nên anh không có áp lực kế thừa gia nghiệp, cũng không có cuộc sống lo âu. Mặc dù dưới tay cũng có công ty và sản nghiệp, nhưng phần lớn đều là quy mô nhỏ không thể di chuyển được trên bàn ăn. Tốn một phần tư thời gian của đời người để tích góp từng tí học thức cũng không thể hiện được giá trị của nó trên người Trì Uyên.
Sau khi nói chuyện với mẹ Trì vào hôm giao thừa ấy, Trì Uyên cũng ý thức được những năm nay thực ra bản thân sống lây lất. Bề ngoài nhìn vẻ vang sáng lạng tuỳ ý phóng khoáng nhưng so sự nghiệp và năng lực của các bạn cùng tuổi, anh chẳng qua chỉ có bề ngoài, kỳ thực lại là hai bàn tay trắng.
Chuyện kết hôn này đã gõ tiếng chuông cảnh tỉnh lên Trì Uyên, anh không muốn đần độn mãi như vậy, không muốn suốt ngày không có việc gì chỉ biết sống phóng túng, rồi đợi đến tuổi trở về làm công tử kế thừa gia nghiệp.
Trong khoảng thời gian này đi theo Tiếu Mạnh chạy kinh doanh, thấy quá nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt ăn uống linh đình trên thương trường, Trì Uyên biết rõ mình mà không có cái danh thiếu gia Trì thị thì cũng phai mờ trong mắt mọi người.
Dự án mới của Tiếu Mạnh là phục hồi chức năng cho trẻ khiếm thính, đang tìm kiếm các bệnh viện và nhà đầu tư hợp tác ở các nơi trên cả nước.
Sau nửa tháng, các bệnh viện có ý định hợp tác là Bệnh viện đầu tiên trực thuộc Đại học Y Bình Thành, Bệnh viện Nhân dân số 1 Khê Thành và Bệnh viện tỉnh Hồ Thành.
Sau khi từ Hồ Thành đến Bình Thành, Trì Uyên và Tiếu Mạnh còn chưa thở phào một hơi lại ngựa không dừng vó vội vàng đến gặp Đặng Tòng Hải – người phụ trách dự án của văn phòng Bệnh viện Trực thuộc Y Bình.
Hợp tác cũng không phải là chuyện đàm phán một lần là có thể thành công.
Ở trên bàn cơm, Đặng Tòng Hải cũng không có đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói còn phải trở về trao đổi với lãnh đạo bệnh viện nữa.
Trì Uyên và Tiếu Mạnh đều hiểu rõ đây là lý do thoái thác ở ngoài mặt, cũng không vạch trần.
Tiếu Mạnh lấy quà mang theo bên mình ra, cười nói, "Hai ngày trước nghe nói anh nhà Đặng tổng muốn kết hôn, chúng tôi tới vội vàng, chỉ chuẩn bị một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho."
Lời Tiếu Mạnh nói cẩn thận trôi chảy, nếu như Đặng Tòng Hải không nhận chính là ghét bỏ quà của anh ta là đồ rẻ, nhưng mà nhận món quà này rồi...
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Đặng Tòng Hải vẫn nhận món quà này nhưng mà cũng không nhận suông.
Ông ta cầm hai tấm thiệp mời từ trong túi đưa qua, cười nói: "Hai người đến thật đúng lúc, hôn lễ được tổ chức vào sáng mai, không biết đến lúc đó hai người có thời gian lại đây ăn tiệc mừng không?"
Tiếu Mạnh cười khẽ, "Đến lúc đấy đương nhiên là có."
......
Sau khi tiễn Đặng Tòng Hải, Trì Uyên và Tiếu Mạnh về phòng cùng khách sạn ăn cơm.
Trì Uyên làm tổ trên sofa tuỳ ý lật xem thiệp mời, ánh mắt lướt qua lời mời, bôn ba mấy ngày liên tiếp khiến dáng vẻ anh có hơi mỏi mệt, "Nói chuyện với người làm ăn thật đúng là mệt."
Buổi trưa Tiếu Mạnh uống không ít rượu nên đến phòng liền vào phòng tắm rửa mặt, đi ra nghe nói như vậy, như là tập mãi thành thói quen, "Là mình có việc cầu người ta, mệt một chút mà đàm phán được dự án, đáng giá."
Trì Uyên mím môi, quơ quơ tấm thiệp trong tay, "Ngày mai tôi cũng phải đi?"
"Nếu không thì sao?" Tiếu Mạnh nhướng mày, "Cậu không đi, đến lúc đó trong hôn lễ một người tôi cũng không quen, lúng túng lắm."
"......."
Chuyến bay của Văn Tưởng là 12 giờ 15 phút đến sân bay Tân Kiều Bình Thành, từ lúc rời khoang máy bay đến khi lấy hành lý xong đã mất hơn mười phút.
Giang Nguyên ở lối ra T3 đợi cô.
Đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp hai người mới gặp nhau, cũng là lần đầu tiên Văn Tưởng quay về Bình Thành.
Theo dòng người đi ra bên ngoài, Văn Tưởng nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyên đang nhìn xung quanh, hiển nhiên người sau cũng rất nhanh đã thấy cô, cười vẫy vẫy tay với cô, "Tưởng Tưởng!"
Văn Tưởng cười cười, bước nhanh qua, "Đến khi nào vậy?"
"Vừa mới đến." Giang Nguyên đưa bó hoa cát cánh trong tay cho cô, từ tận đáy lòng nói, "Hoan nghênh trở về, bạn học Văn Tưởng."
"Cảm ơn." Văn Tưởng buồn cười, "Nghi thức của cậu cũng quá đầy đủ rồi."
"Tất nhiên, Thẩm Dạng còn chưa có đãi ngộ này đâu."
"Cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
"......"
Trận đấu của Thẩm Dạng vào lúc hai giờ chiều, anh ấy bị huấn luyện viên giữ lại căn cứ để họp nên không thể đi đến sân bay với Giang Nguyên được, lúc trưa Văn Tưởng ăn cơm mới thấy anh ấy.
Còn có mấy người bạn trong đội của anh ấy nữa.
Lúc đại học, Văn Tưởng và Giang Nguyên là người chơi kỳ cựu của Vương giả vinh diệu, vì Giang Nguyên nên cũng vài lần đến hiện trường xem thi đấu nên cũng quen đồng đội của Thẩm Dạng.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Dạng dẫn đồng đội đến sân vận động thi đấu trước, Giang Nguyên và Văn Tưởng quay về khách sạn để cất hành lý.
Giang Nguyên vô cùng hứng thú với đối tượng kết hôn mà trước đó Văn Tưởng đã nhắc đến, "Cậu với đối tượng kết hôn kia của cậu ở chung như nào rồi?"
"Cũng được." Văn Tưởng nói, "Tốt hơn so với trước kia."
"......"
Văn Tưởng nhìn cô ấy, "Vẫn không có gì để nói."

"Không có sự khác nhau?"
"Bạn bằng tuổi ở đâu ra có sự khác nhau."
Giang Nguyên nhướng mày, "Tớ nói là tuổi tâm lý đó."
"......"
Vậy thì quả thực có sự khác nhau.
Sau khi đến khách sạn cất hành lý xong, Văn Tưởng và Giang Nguyên lại vội vàng đến nơi thi đấu. Hôm nay là trận đấu vòng bán kết mùa xuân, bầu không khí ở hiện trường rất náo nhiệt.
Trước khi trận đấu bắt đầu thì Thẩm Dạng và đồng đội đều ở phòng nghỉ, Văn Tưởng và Giang Nguyên ngồi ở khu VIP chính giữa sân khấu, tầm nhìn rộng rãi thoải mái.
Giang Nguyên chụp ảnh chung cả hai rồi đăng lên vòng bạn bè.
Văn Tưởng để lại bình luận xong, tiện thể lướt xuống, sau đó nhìn thấy định vị Trì Uyên đăng lên vòng bạn bè, do dự một lát, cô giơ tay bấm thích.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Văn Tưởng liền cất điện thoại.
Trận đầu bắt đầu lúc 2 giờ đến năm giờ chiều mới kết thúc, chiến đội của Thẩm Dạng đã giành chiến thắng với ưu thế 3 – 2.
Địa điểm họp lớp vào buổi tối ở ngay khách sạn mà Văn Tưởng ở lại.
Lúc 6 giờ, lớp trưởng Đặng Duy nói cậu ấy và một số bạn học đã đến, Văn Tưởng và Giang Nguyên quay về khách sạn chỉnh trang lại rồi cũng chạy qua.
Lớp học có 32 bạn, toàn bộ thành viên đều đến đông đủ.
Thời gian gần hai năm cũng đủ thay đổi một người, tất cả mọi người sau khi tốt nghiệp đều rũ bỏ sự non nớt của thời sinh viên, thay vào đó con trai trở nên trưởng thành chững chạc, con gái càng thêm tinh tế và xinh đẹp hơn.
Lúc ngồi cùng nhau, nói chuyện không còn là trò chơi và thần tượng nữa, phần lớn đều là công việc và gia đình. Giống như rời khỏi tháp ngà trường học, trong cuộc sống mỗi người chỉ còn lại có hai chuyện này.
Trận y náo liên quan đến Văn Tưởng trước đó lan truyền xôn xao, lúc ấy phần lớn các bạn học đều gửi tin nhắn cho cô, nhưng tình huống cụ thể cũng không biết rõ.
Lần này gặp mặt nên tránh không khỏi bị hỏi.
Văn Tưởng bật cười, "Thật sự đã giải quyết xong rồi, phía bệnh viện cũng không làm khó dễ tớ."
Đặng Duy: "Vậy được, chân tướng sự việc đã được điều tra rõ ràng, nếu không thì sự nghiệp của cậu có thể bị huỷ rồi."
"Cũng không phải sao, mọi người bây giờ quá ác ý với nghề bác sĩ, hơi sai một chút có thể bị phóng đại lên ngàn vạn lần rồi."
"Đúng vậy."
.....
Quá ba tuần rượu, bầu không khí trong phòng bao náo nhiệt hẳn lên, bình thường tính chất công việc của Văn Tưởng ít khi uống rượu, nhưng lần này khó tránh khỏi bị rót mấy ly.
Cô có chút không chịu nổi với rượu, uống xong ba ly đã bắt đầu chóng mặt, Đặng Duy lại rót rượu cho cô nữa, Giang Nguyên ngăn lại, "Lớp trưởng, cậu xem sắc mặt của Văn Tưởng này, uống nữa chắc sẽ say ở đây mất."
"Vậy ly cuối cùng, Văn Tưởng, được không?"
Văn Tưởng bất đắc dĩ gật gật đầu.
Uống xong ly cuối cùng này, mặt Văn Tưởng đỏ bừng lên, cảm thấy có hơi choáng nên Giang Nguyên đỡ cô ra ngoài cho thoáng khí.
Văn Tưởng và Giang Nguyên đi đến ban công ở cuối hành lang.
Nhiệt độ không khí vào tháng tư ở Bình Thành cao hơn Khê Thành một chút, cho dù là ban đêm nhưng trong gió đều mang theo chút hơi ấm, mơ hồ có thể ngửi được hơi thở mùa hè từ cơn gió.
Đối diện khách sạn là khu thương mại lớn nhất ở Bình Thành, nhà cao tầng san sát nhau, đường phố ngựa xe như nước xen lẫn vào nơi đô thị phồn hoa.
Đi đến chỗ thoáng khí nhưng Văn Tưởng vẫn cảm thấy đầu choáng váng, thậm chí còn có hơi muốn nôn.
Giang Nguyên lại đỡ cô đi vệ sinh, đợi cô nôn xong mới hỏi, "Tớ nhớ trước kia tửu lượng của cậu không kém như này mà?"
"Có lẽ là lâu rồi không uống rượu." Văn Tưởng tạt nước lạnh lên mặt, nhiệt độ lạnh lẽo của nước khiến cô dễ chịu không ít.
Giang Nguyên rút tờ khăn giấy đưa qua, "Thấy sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Chờ cậu vào phòng bao trước, tớ đến quầy bar xin ly nước mật ong cho cậu."
"Không cần phiền phức vậy, tớ đã không còn choáng nữa rồi."
"Đừng nói thừa, đi."
"......"
Phòng bao và quầy bar ở hai hướng, Văn Tưởng day trán đi về phía trước, bước trên tấm thảm mềm mại dưới chân luôn có cảm giác như không bước trên mặt đất bằng phẳng.
Tác dụng của rượu trắng chậm nhưng rất mạnh, thực ra cô vẫn còn có hơi choáng, mí mắt mệt mỏi cụp xuống nên không chú ý đến chỗ rẽ có người đi tới. Giây tiếp theo, cả người đều chui vào trong lòng người đàn ông.
Bên tai nghe thấy đồ vật gì đó rơi xuống tấm thảm.
"......"
Văn Tưởng lảo đảo lui về sau một bước, vừa nâng mắt vừa mở miệng xin lỗi, "Ngại——"
Đang nói bỗng nhiên im bặt.

Đèn ở hành lang sáng nên sự thay đổi nét mặt của người đàn ông vô cùng rõ ràng.
Từ ngạc nhiên đến bình tĩnh chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trì Uyên mặc chiếc áo sơmi trắng đơn giản sạch sẽ, vạt áo nhét vào trong lưng quần được thắt lại bằng thắt lưng màu đen tôn lên dáng người cao gầy có lực, quần tây được là phẳng, ống quần thẳng tắp, chiếc áo vest màu đen có chất liệu tốt được anh gập làm đôi vắt lên khuỷu tay.
Anh cúi người nhặt điện thoại bị rớt bên chân bỏ vào trong túi quần tây, sau đó nâng mắt nhìn Văn Tưởng, "Trùng hợp vậy."
Mặc dù trước đó Văn Tưởng biết anh đã ở Bình Thành nhưng thật không ngờ sẽ đúng lúc gặp phải như vậy, có hơi chưa lấy lại tinh thần.
Trì Uyên thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, lại ngửi thấy mùi rượu trên người cô thì cho rằng cô gặp chuyện xấu gì, nhíu mày lại, "Văn Tưởng?"
Cô lấy lại tinh thần, cười cười, "Tôi không sao, chỉ có hơi bất ngờ lại gặp anh ở đây."
"Là rất bất ngờ." Trì Uyên nhìn cô, "Cô ở đây làm gì vậy?"
Văn Tưởng ăn ngay nói thật, "Họp lớp."
Trì Uyên nhớ ra cô đi học ở thành phố này nên không hỏi nhiều nữa, "Vậy cô bận đi, tôi còn có việc, đi về trước."
"Được."
Đi được mấy bước, Trì Uyên như nhớ ra cái gì nên lại quay đầu gọi cô, "Văn Tưởng."
Văn Tưởng dừng bước, quay đầu nhìn qua, "Sao vậy?"
Anh đi vài bước về phía cô, mí mắt hơi rủ, lông mi dày và cong che khuất ưu tư trong mắt, giọng điệu thản nhiên, "Đưa tay."
"Hả?"
Mặc dù Văn Tưởng nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra, ngón tay trắng thanh mảnh, đường chỉ tay trong lòng bàn tay rắc rối phức tạp.
Trì Uyên không nhìn lâu, đưa tay lấy cái gì đó từ trong túi áo vest, sau đó thả vào lòng bàn tay cô, nâng mắt nhìn ánh mắt càng thêm nghi hoặc của cô hơn, nhẹ giọng giải thích, "Thuốc giải rượu."
Văn Tưởng giật mình, có lẽ là anh đã ngửi thấy được mùi rượu trên người mình rồi.
Cô cười cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp động lòng người bị cồn ngấm dần, ánh mắt long lanh trông càng thêm đa tình, "Cảm ơn."
Giang Nguyên bưng ly nước mật ong quay về phòng bao nhưng lại không thấy bóng dáng Văn Tưởng. Cô ấy để ly nước xuống, hỏi bạn gái ngồi bên cạnh, "Có thấy Tưởng Tưởng không?"
"Hả, không để ý, ôi chao, không phải cậu ấy đi ra ngoài cùng với cậu sao?"
"........"
Trong phút chốc Giang Nguyên cho rằng sau khi mình đi Văn Tưởng bị té ở nhà vệ sinh nên cuống quýt ra ngoài đi tìm, nhưng đi đến hành lang gần đó thấy cô và một người đàn ông xa lạ đang đứng chung một chỗ.
Đệt.
Vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
"Tưởng Tưởng!" Giang Nguyên sốt ruột hừng hực chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, lại nghiêng đầu hỏi Văn Tưởng, "Không sao chứ?"
Lời này được thốt ra, Văn Tưởng liền hiểu có lẽ Giang Nguyên đã xem Trì Uyên thành người xấu bèn cầm tay cô ấy, "Tớ không sao, giới thiệu một chút với cậu."
"Người này là Trì Uyên, là bạn của tớ ở bên Khê Thành."
"........."
Văn Tưởng lại quay đầu nhìn Trì Uyên, giới thiệu đơn giản thân phận của Giang Nguyên.
Trì Uyên đáp lại một tiếng, gật gật đầu với Giang Nguyên, giọng điệu ôn hoà lịch sự, "Xin chào."
Giang Nguyên biết mình vừa nãy đã hiểu lầm người ta, cười gượng nhưng cũng không thất lễ, "Xin chào, ban nãy ngại quá."
"Không có gì." Trì Uyên nhìn Văn Tưởng, giọng hơi thấp, "Tôi còn có việc, đi trước."
"Được."
Đợi anh đi xa, Giang Nguyên kéo cánh tay Văn Tưởng, giọng điệu có hơi ảo não, "Lúc nãy thật sự rất xấu hổ, cũng không biết người bạn này của cậu có để bụng không nữa."
"Không đâu." Văn Tưởng cười an ủi, "Anh ấy không phải là người so đo đâu."
Nghe vậy, Giang Nguyên nhướng mày nhìn qua, giọng điệu buồn buồn, "Sao tớ cảm thấy bản thân giống như ngửi được mùi bát quái vậy nhỉ."
Văn Tưởng cũng không giấu diếm, đôi mắt hơi rủ, trong mắt có chút ý cười, "Anh ấy là đối tượng kết hôn mà trong nhà tớ sắp xếp."
"......." Giang Nguyên lẩm bẩm, "Là tớ có mắt như mù, vậy mà xem người chính trực thành lưu manh, thật sự là tội lỗi tội lỗi."
Văn Tưởng không nhịn được liền bật cười.
Trì Uyên quay về phòng bao của mình.
Tối nay anh và Tiếu Mạnh hẹn mấy giáo sư ở Đại học Y Bình Thành ăn cơm, người trung niên thích hút thuốc uống rượu, buổi trưa Tiếu Mạnh mới uống, buổi tối uống được một nửa thì có hơi không chịu nổi.
Trì Uyên uống mấy ly thay anh ta, sau đó lấy cớ đi vệ sinh rồi vòng qua tiệm thuốc bên ngoài khách sạn mua ít thuốc giải rượu.
Sau khi quay về, anh đưa thuốc giải rượu cho Tiếu Mạnh ở dưới bàn.
Tiếu Mạnh nắm chặt, hai tay từ trên bàn chuyển xuống dưới bàn để xé bao bì, nhìn Trì Uyên như muốn che đậy, lại chuyển sự chú ý trên bàn về phía anh, "Sao cậu đi lâu vậy?"
Không khí trong phòng bao ngột ngạt khó ngửi, Trì Uyên giơ tay kéo kéo cổ áo sơmi, lại cởi cúc áo ở cổ tay áo rồi xắn tay áo lên mấy vòng.
Anh bưng ly rượu, đốt ngón tay thon dài khẽ gập lại, khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười, "Trên đường gặp phải tiểu quỷ say rượu nên về muộn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.