Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -----------
Lúc Ngu Quy Vãn nhận được điện thoại của Thành Vi còn ngủ mơ mơ màng màng, không mở được mắt, tay mò mẫn ở dưới gối mãi mới nhận điện thoại, giọng như không có sức mà "alo".
"Đại Vãn, em nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chị lái xe đón em dưới tầng nhà em nhé." Giọng Thành Vi có chút vội vàng, xen kẽ cả tiếng xe hỗn loạn.
Ngu Quy Vãn mất một lúc mới hết ngạc nhiên, ngồi dậy mà trả lời "À" một tiếng, thái độ của cô đối với công việc lúc nào cũng nghiêm túc. Chỉ cần không quá phận thì chưa bao giờ nói gì.
Cúp điện thoại, Ngu Quy Vãn ăn vạ trên giường không muốn dậy, tay nắm chặt chăn, nghiêng người tìm tư thế thoải mái để ngủ nhưng đôi mắt vẫn xót vô cùng toàn thân mệt mỏi.
Tối hôm qua cô lại mất ngủ.
Nhớ lại cái chuyện buổi sáng hôm qua, mặc dù khó mở miệng nhưng đấy chính là tâm ý của cô. Thịnh Hoan dù nói chuyện không lưu tình nhưng không thể phủ nhận rằng đấy là sự thật, cô biết chứ.
Nhưng cứ đứng trước mặt Phó Trầm.
Lý trí như tan thành khói mây không khống chế được bản thân như một người phàm tục.
Ngu Quy Vãn lắc đầu, cô không làm điều đó, không hề làm cái đấy.
Sau đó để chuyển hướng chú ý và cảnh tỉnh cho bản thân, cô mở điện thoại mở khóa gửi lên Weibo: "Mẹ nói, cho dù không ai yêu thì cũng phải trở thành người đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-tan-tinh-em/3568118/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.