Chương trước
Chương sau
Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- -----------

Lúc Ngu Quy Vãn nhận được điện thoại của Thành Vi còn ngủ mơ mơ màng màng, không mở được mắt, tay mò mẫn ở dưới gối mãi mới nhận điện thoại, giọng như không có sức mà "alo".

"Đại Vãn, em nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chị lái xe đón em dưới tầng nhà em nhé." Giọng Thành Vi có chút vội vàng, xen kẽ cả tiếng xe hỗn loạn.

Ngu Quy Vãn mất một lúc mới hết ngạc nhiên, ngồi dậy mà trả lời "À" một tiếng, thái độ của cô đối với công việc lúc nào cũng nghiêm túc. Chỉ cần không quá phận thì chưa bao giờ nói gì.

Cúp điện thoại, Ngu Quy Vãn ăn vạ trên giường không muốn dậy, tay nắm chặt chăn, nghiêng người tìm tư thế thoải mái để ngủ nhưng đôi mắt vẫn xót vô cùng toàn thân mệt mỏi.

Tối hôm qua cô lại mất ngủ.

Nhớ lại cái chuyện buổi sáng hôm qua, mặc dù khó mở miệng nhưng đấy chính là tâm ý của cô. Thịnh Hoan dù nói chuyện không lưu tình nhưng không thể phủ nhận rằng đấy là sự thật, cô biết chứ.

Nhưng cứ đứng trước mặt Phó Trầm.

Lý trí như tan thành khói mây không khống chế được bản thân như một người phàm tục.

Ngu Quy Vãn lắc đầu, cô không làm điều đó, không hề làm cái đấy.

Sau đó để chuyển hướng chú ý và cảnh tỉnh cho bản thân, cô mở điện thoại mở khóa gửi lên Weibo: "Mẹ nói, cho dù không ai yêu thì cũng phải trở thành người đáng yêu." Kèm theo biểu tượng cảm xúc bán manh.

Cư dân mạng chỉ mất một giây đã bình luận.

"Mẹ vợ nói đều đúng......"

"# Ngu Quy Vãn Minh Lam Truyền # lầu trên không biết xấu hổ à, kia là mẹ vợ của tôi mà."

"# Ngu Quy Vãn Minh Lam Truyền # Đại vãn vãn, chúng em đều yêu chị."

"Nữ thần Vãn, chị đáng yêu gấp đôi, trái tim nhỏ bé của em không chịu nổi."

"......"

Tâm trạng của Ngu Quy Vãn nháy mắt đã được chữa khỏi, cô không hề keo kiệt tương tác một lát với fans rồi mới rời giường.

Bên ngoài hình như có giọng của Thành Vi, chắc không nghe lầm đâu! Ngu Quy Vãn đang thay quần áo, cô dừng tay lại lắng nghe, sau khi chắc chắn thì nhanh tay hơn mặc xong đẩy cửa đi ra ngoài.

Quả nhiên, là Thành Vi.

Hai người ngồi trên sô pha, mẹ Ngu đang nghịch với đống chiến lợi phẩm hôm qua của bà, hai người nói chuyện rất hăng say.

Thậm chí cô đi ra cũng không phát hiện.

Lúc Ngu Quy Vãn đi mới biết, hóa ra quần áo đấy là mẹ Ngu mua cho cô.

Trên xe, Thành Vi nói: "Chuyện bôi đen em trên mạng lần trước đã hạ độ xuống, có quan hệ với trong công ty, may mà cư dân mạng mắt sáng như tuyết, luôn nghi ngờ đối với những tin đồn vô căn cứ đó."

Ngu Quy Vãn bắt lấy câu mấu chốt, khuôn mặt hiếm khi nghiêm túc hỏi lại: "Công ty làm sao vậy?"

Thành Vi ừ một tiếng, "Hội đồng quản trị không đoàn kết, có người tận dụng thu mua số lượng lớn cổ phiếu công ty."

Ngu Quy Vãn gật đầu suy nghĩ rồi lại hỏi: "Biết ai không?"

"Nghe nói là Trì gia, Phó gia cũng quạt gió thêm củi phía sau." Thành Vi nghĩ rồi dặn dò nói: "Dù sao hợp đồng của em vẫn còn một hai năm nữa, không cần lo lắng."

Trở lại chung cư, Ngu Quy Vãn vẫn không thấy yên tâm, nhắc tới Phó gia, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu là Phó Trầm.

Đào Tử được nghỉ ngơi mấy ngày tinh thần phấn chấn, nói muốn tự mình xuống bếp nấu đồ ăn, Thành Vi sung sướng vì được nhàn nhã, kéo Ngu Quy Vãn nói chuyện về cách dạy dỗ trẻ con.

Khoảng một hai tiếng sau, trên bàn cơm đã bày ba món một canh, tất cả đều nhẹ nhàng thanh đạm.

Ngu Quy Vãn bới bát cơm, ăn mà không biết mùi vị gì, ngước lên nhìn Đào Tử hỏi: "Nếu chị không nhớ nhầm thì em là người phía nam?"

Đào Tử bưng bát "vâng vâng" hai tiếng.

"Bạn học cấp ba của chị cũng ở phía nam, ăn ớt còn nhiều hơn cả chị." Bạn học mà Ngu Quy Vãn nói chính là Thịnh Hoan, bây giờ nhớ lại duyên phận hai người cũng bởi vì ớt nên mới tốt như vậy.

Đào Tử che mặt, vô cùng buồn rầu nói: "Em ăn bị nổi mụn!"

Ngu Quy Vãn lặng lẽ nhìn Thành Vi, hơi có tật giật mình, cô cũng hay bị nổi mụn nhưng mà vẫn thích.

Cô ăn non nửa chén thì đặt đũa xuống, ăn trái cây còn ngon hơn, vừa cầm điện thoại lên đã nhận được Wechat của Thịnh Sâm.

"Sinh nhật lần thứ 70 của Lão Cát, tối đấy làm bạn gái tôi."

Ngu Quy Vãn khẽ nhếch môi, vẻ mặt kinh ngạc, cố gắng chớp mắt để không nhìn lầm! Lão Cát là nghệ thuật gia mà cô rất hâm mộ, cứng rắn khí phách, đã tạo ra vô số kỳ tích cho điện ảnh quốc tế.

Ngón tay run rẩy gõ trên điện thoại trả lời Thịnh Sâm: "Ok ok!"

Thịnh Sâm: "Vui không? Bất ngờ không?"

Ngu Quy Vãn gửi luôn biểu cảm "Tặng hoa cho bạn", tắt màn hình điện thoại chạy đến trước mặt Thành Vi, lắc lắc vai chị nói chuyện vẫn không nhịn được mà run lên "Em...... tối em phải tham gia sinh nhật của lão Cát."

Thành Vi bình tĩnh, hất tay cô ra nói "Chúng ta không nhận được giấy mời."

"Thịnh Sâm bảo em đi cùng."

Thành Vi gật đầu, "Chắc là thay ông nội cậu ta tham dự." Ngay sau đó cũng vui ra mặt, đấy mới chính là giới thượng lưu chân chính.

Vì cái tin tức quá lớn này, mọi người cũng mặc kệ mai vào đoàn làm phim hay không, từ trưa đã tạo hình chọn trang phục sợ bị trễ.

Thịnh Sâm đúng 6 giờ 15 phút đón cô ở phòng làm việc, thực sự đã bị kinh diễm.

Ngu Quy Vãn mặc một chiếc váy cup ngực màu xanh biếc, lộ xương quai xanh tinh xảo, màu nud3 bên trong để đánh lừa thị giác, có chút gợi cảm, đi giày cao gót màu bạc cao quý thanh nhã, kèm theo lắc tay màu bạc, phụ trợ khí chất, đơn giản mà không kém phần nghịch ngợm, trang điểm nhẹ nhàng càng xinh đẹp hơn.

Xinh đẹp hơn trong các trường hợp trước đây, Thịnh Sâm nhìn chăm chú giai nhân bên cạnh không rời được mắt mà cảm thán, "Quá đẹp."

Ngu Quy Vãn cười nói, "Bớt nói nhảm đi." Chút mập mờ đó biến mất không còn tăm hơi.

Thịnh Sâm hậm hực gãi gãi đầu, đóng cửa xe giúp cô rồi vòng qua ghé điều khiển trên đầu chạy tới biệt thự của lão Cát.

Biệt thự chếch phía nam, nó đối diện với sông Trường Giang, dựa vào núi Nam Sơn, bên này khu vực giàu có nổi tiếng, cảnh sắc tuyệt đẹp, giao thông tiện lợi, hơn nữa không phải có tiền là mua được nhà ở đây.

Hai người xuống xe, Thịnh Sâm nâng tay lên nhìn Ngu Quy Vãn ra hiệu cho cô để tay vào.

Ngu Quy Vãn vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, đặt tay vào Thịnh Sâm, trên thực tế cô xuất hiện ở những trường hợp như này không ít nhưng không lần nào lại căng thẳng như lần này.

Đến cửa lớn, Thịnh Sâm đưa thiệp mời, thuận lợi tiến vào đại sảnh, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện chỉ có mấy con cháu tiếp đón mọi người.

Thịnh Sâm mang theo cô vào chào hỏi Cát phu nhân, nói chuyện mấy câu rồi từng người tách ra đi riêng.

Ngu Quy Vãn rất cảm kích Thịnh Sâm, cô biết hôm nay anh ta mang cô đến đây là đã vượt quá rồi, trong giới này đều có quy củ, một là bà xã hai là đi một mình, mang theo bạn gái là hành vi không lễ phép.

Thịnh Sâm để cô đi tìm người quen nói chuyện rồi đến khu nghỉ ngơi ngồi một lát. Anh ta mặc tây trang đi giày da, bưng chén rượu đi qua chào mọi người.

Không mang theo cô là giữ mặt mũi cho cô rồi, đến lúc đó không thể giới thiệu là nữ minh tinh trong công ty hay bạn gái đều không thỏa đáng.

Trong đại sảnh, y hương tấn ảnh, người Ngu Quy Vãn quen thì không nhiều lắm, cũng chỉ chào hỏi với mấy đạo diễn danh tiếng rồi đi một mình tới khu đồ ngọt.

Giờ mới nhớ bận từ trưa nên còn chưa ăn cơm.

Phó Trầm cũng tới, đang nói chuyện với Cát phu nhân, cử chỉ bất phàm, xuất sắc hơn người, cho nên, Ngu Quy Vãn chỉ liếc mắt cái đã nhận ra.

Phó Trầm hình như cũng nhìn thấy cô chỉ một chút liền rời đi.

Qua một đêm, Ngu Quy Vãn cũng nghĩ rất nhiều nên ánh mắt không dừng trên người anh nữa, cách đám đông cúi đầu đi lên phía trước.

Khu vực đồ ngọt rất đơn giản cũng không mất đi sự tinh xảo, Ngu Quy Vãn cúi người mỉm cười ngắm nhìn những chiếc hộp nhỏ này.

"Ngu tiểu thư, khéo quá!" Đột nhiên không kịp chuẩn bị, một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên phía sau.

Ngu Quy Vãn từ từ xoay người, lúc nhìn thấy Đàm Trọng Lân cảm thấy rất thân thiết, cô thật sự quá nhàm chán, vừa rồi còn đếm xem khu đồ ngọt này có bao nhiêu cái hộp nhỏ.

"Đàm tổng xin chào."

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, Đàm Trọng Lân không nhịn được mà cong nhẹ khóe miệng, ánh mắt dịu dàng chạm ly với cô rồi, hơi nhấp rượu vang đỏ.

Còn chưa nói chuyện được mấy phút, Đàm Trọng Lân đã bị người khác gọi đi. Quay đầu xin lỗi cô.

Ngu Quy Vãn cười nhún nhún vai, đôi mắt nói cho anh biết không sao đâu.

Đúng lúc cô nhìn thấy có cánh cửa bên cạnh lối ra, nghiêng đầu tò mò nhìn không hề thấy gì, đen như mực, gió nhẹ phất tới, rất nhẹ nhàng mà mát mẻ.

Mặc dù hành vi này không lễ phép, nhưng nhân vật chính chưa xuất hiện, nên mọi người đều tự do hành động như một loại hội thương mại.

Ngu Quy Vãn tự thuyết phục bản thân chỉ đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Bên cạnh có một bóng đen cao lớn dựa vào tường, ngón tay thon dài, đầu ngón tay lập lòe ánh lửa sương khói lượn lờ.

Ngu Quy Vãn mày đẹp nhăn lại, bất mãn nhẹ vì bị người khác phá hủy không gian yên tĩnh.

Ánh mắt như có như không liếc tới, Ngu Quy Vãn cảm thấy ngước lên đối mặt.

Hả...... Là Phó Trầm.

Cuối cùng cô hiểu anh được bao nhiêu đây, trước nay chưa từng thấy anh hút thuốc.

Còn thành thạo như vậy......

Sự bình tĩnh trong lòng lại nổi sóng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.