Bạn của người đàn ông kia chạy tới, Hạ Vãn An thấy đối phương nhiều thêm một người, sợ Hàn Tri Cẩn và Tống Hữu Mạn có hại, cô cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ, mỗi người giúp một bên nhưng chủ yếu là kéo người đối phương ra, Ngải Khương luôn luôn nhát gan, ở bên cạnh khi thì kêu Hàn Tri Cẩn, khi thì kêu Hữu Mạn, trong chốc lát kêu Vãn An, cuối cùng cầm lấy bình rượu, run rẩy chạy tới, không hề có lực công kích nói đối phương dừng tay...
Nửa giờ sau, ở đồn công an.
Hạ Vãn An, Hàn Tri Cẩn, Tống Hữu Mạn, Ngải Khương xếp hàng mà ngồi.
Một người mặc cảnh phục, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bốn người rồi ghi ghi lời khai.
“Tên.”
Bốn người nhất nhất trả lời: “Hạ Vãn An”, “Hàn Tri Cẩn”, “Tống Hữu Mạn”, “Ngải Khương”.
“Tuổi.”
“23”, “23”, “23”, “23”.
“Đi quán bar làm cái gì?”
Hạ Vãn An thành thật trả lời: “Chơi”, Hàn Tri Cẩn nhìn vào màn hình di động thấy khóe miệng có vết bầm tìm nên lo lắng đáp: “Đương nhiên là đi chơi với bạn rồi”, Tống Hữu Mạn như nghe thấy chuyện chê cười đáp: “Cái này còn cần hỏi sao?”, Ngải Khương khiếp nhược nói: “Chúng tôi chỉ tới gặp mặt nhau thôi...”
“Nhìn thấy khẩu hiệu này sao? Biết chữ sao? Đọc cho tôi nghe.”
Bốn người trầm mặc.
“Đọc đi chứ!”
Bốn người trăm miệng một lời mở miệng: “Không được đánh nhau, đánh nhau phải trả giá lớn, đánh thắng ngồi tù, đánh thua nằm viện.”
“Vì cái gì đánh nhau?”
“...”
“Có biết đánh nhau là không đúng hay không?”
“...”
Cảnh sát liên tiếp hỏi vài vấn đề sau, sau đó nhìn về phía Ngải Khương.
Bởi vì từ đầu đến cuối cô chưa làm gì cho nên cảnh sát chỉ phê bình giáo dục một phen, bảo cô kí tên rồi chạy lấy người, còn Hạ Vãn An, Hàn Tri Cẩn cùng Tống Hữu Mạn ba người này phải có người tới nộp tiền bảo lãnh.
Nộp tiền bảo lãnh...
Hạ Vãn An cùng Tống Hữu Mạn đồng thời khó xử cầu cứu nhìn về phía Hàn Tri Cẩn.
Nếu phụ huynh của bọn họ gọi điện thoại, tới nộp tiền bảo lãnh cho các cô thì hậu quả thật không dám tưởng tượng…
Hàn Tri Cẩn tiếp thu ánh mắt của hai cô, cắn chặt răng móc di động ra gọi về nhà.
Người nghe điện thoại là quản gia.
“Mẹ Trương, bà tới đồn công an đón tôi đi, lén tới đó nha, đừng để bà cố với mẹ tôi biết… không phải chỉ có mình tôi đâu, còn có thím nhỏ với Hữu Mạn nữa…”
Cắt đứt điện thoại, ba người kiên nhẫn chờ.
Ước chừng hai mươi phút sau, có cảnh sát đẩy cửa phòng nơi đang nhốt bọn họ g, mở miệng hô: “Hàn Tri Cẩn, Hạ Vãn An, Tống Hữu Mạn, có người tới đón các người, các người tới kí tên là đi được rồi…”
Ba người dựa theo cảnh sát chỉ thị, quy củ ký tên, sau đó một trước một sau đi ra đại sảnh đồn công an.
Vừa lúc hai người đánh nhau với bọn họ cũng có người tới đón, vừa lúc gặp nhau ở cửa.
Tống Hữu Mạn dùng khẩu hình không tiếng động mắng hai nguoừi kia, Hàn Tri Cẩn lại dựng ngón tay giữa với bọn họ, sau đó âm thầm phân cao thấp, mà ở cách đó không xa có một giọng nam vang lên: “Phu nhân, tiểu thiếu gia Tri Cẩn, Tống tiểu thư.”
Nghe thấy thanh âm kia, ba người sửng sốt, không rảnh lo phân cao thấp với hai người kia mà quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở ven đường cách đó không xa, trợ lý của Hàn Kinh Niên đứng ở trước một chiếc xe hơi màu đen cười tủm tỉm nhìn ba người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]