Mấy ngày trôi qua vẫn như vậy không thay đổi một chút nào cả, Châu Cẩn Huyên lúc này mới can đảm cầm điện thoại lên nhấn số gọi.
Đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng vui mừng đến mức phải run run.
- Tiểu Huyên đấy hả ? Cuối cùng con cũng gọi cho mẹ biết mẹ vui lắm không hả, con học gì mà mấy tháng nay không thấy con chịu gọi cho mẹ mà mẹ cũng không gọi được cho con vậy
Châu Cẩn Huyên cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình không cho bản thân mình uất ức mà bật khóc được, cô thật sự rất mẹ nhưng với hoàn cảnh này làm sao mà cô gặp lại mẹ mình cơ chứ, thật sự Châu Cẩn Huyên muốn uất ức nói với bà Hàn rằng cô không hề đi du học mà là bị Thần Gia Ngôn giam cầm, cô muốn nói hết sự thật của mình ra, nhưng cô không thể nói ra được.
Cố gắng nuốt cảm xúc của mình xuống, mỉm cười gượng gạo đáp lời của bà.
- Thật sự con xin lỗi mẹ ạ, dạo này việc học của con nhiều quá nên không có thời gian để liên lạc với mẹ ạ...giờ mới có thời gian để gọi cho mẹ nè
Châu Cẩn Huyên rất muốn khóc, cô quả thật rất ghét phải nói dối mà còn bị người ta ép phải nói dối, nghe cô nói vậy bà Hàn cảm thấy xót cho con gái mình lắm, cô phải học hành cực khổ lắm mới không có thời gian để liên lạc với bà. Nhưng mà khi cô gọi điện thoại cho bà, bà cũng rất vui mừng suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-quay-lai-thoi-gian-de-yeu-anh/2975214/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.