Ba người đi đến một nhà hàng kiểu Trung, đi theo người phục vụ đến bàn ăn Giản Hi Trác đã đặt từ trước. 
Hai người Thời Y ngầm hiểu cầm lấy thực đơn, chuyên chú gọi thức ăn. 
"Bác sĩ Giản." 
Vạn Sương nằm ra bàn, nhìn thấy ánh mắt chăm chú nhu tình của Giản Hi Trác với Thời Y, lên tiếng một chút. 
Tuy rằng ngươi là con trai của ta, nhưng chỉ có ta mới có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn Thời Y?! 
Trong lòng sinh ra oán giận nên Vạn Sương đành phải thử rời đi sự chú ý của Giản Hi Trác. 
"Làm sao vậy? Vạn tiểu thư?" Giản Hi Trác đem ánh mắt rời khỏi người Thời Y, khách khí hỏi. 
Không biết có phải Giản Hi Trác gặp ảo giác hay không, từ ánh mắt của Vạn Sương hắn không thấy được ánh mắt hiền lành ở độ tuổi của nàng. 
"Ai nha, không cần gọi là Vạn tiểu thư." Vạn Sương vẫy vẫy tay, ra vẻ hào khí nói: "Ngươi giống Thời Y tỷ gọi ta Tiểu Sương là được rồi." 
Sau khi Vạn Sương vừa nói xong, bàn ăn liền yên lặng vài giây. 
Trên mặt Giản Hi Trác hiện lên một nụ cười ấm áp, hơi hơi gật đầu một cái, "Tiểu Sương." 
Ô ô ô, con trai của ta thật là ôn nhu mà. Ta rất thích! 
Bị khí chất ôn nhu của Giản Hi Trác làm cho chấn động, trong lòng Vạn Sương không nhịn được hò hét thật lớn. 
Nhưng Vạn Sương lại nghĩ đến mục đích hôm nay Giản Hi Trác mời Thời Y ăn cơm, tâm trạng nhanh chóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-om-nu-chinh-vao-nguc/3509894/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.