Chờ đến lúc Vạn Sương mở mắt lần nữa, thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
"Dì Vương, ngày hôm qua là ca ca ta ôm ta về phòng sao?" Vạn Sương đi xuống dưới tầng, đứng ở cửa phòng bếp hỏi dì Vương đang chuẩn bị bữa sáng.
"Tiểu thư tỉnh rồi sao?" Dì Vương quay đầu một chút, "Là thiếu gia ôm tiểu thư về phòng."
"Vậy áo ngủ này......" Vạn Sương túm một chút quần áo trên người, có chút khó mở miệng.
"Là ta thay."
Nghe được câu trả lời của dì Vương, Vạn Sương nhẹ nhõm thở dài một hơi.
May là không giống so với mình tưởng tượng, không phải Vạn Thịnh thay thì tốt.
Tối hôm qua Vạn Sương ngủ có chút sớm, hiện tại cũng mới chỉ có gần 7 giờ sáng.
Thấy dì Vương đang bận rộng trong phòng bếp, Vạn Sương như là nhớ đến cái gì đó, liền chạy nhanh về phòng của mình.
30 phút sau, Vạn Sương ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới tầng.
Ra đến cửa, nàng nói với dì Vương: "Dì Vương, hôm nay không cần để phần cơm cho ta đâu~"
Chờ đến lúc Vạn Thịnh rời giường, nhìn ghế đối diện không có người ngồi, gân xanh bắt đầu nổi lên.
Mà Vạn Sương lúc này lại đi vào trong một cái hẻm nhỏ.
Hiện ra là những ngôi nhà gạch đỏ cùng ngói trắng, con đường nhỏ gồ ghề lồi lõm làm bằng xi măng, xung quanh các ngôi nhà là một cửa hàng nhỏ có chút khó phát hiện. Hẻm nhỏ tràn ngập hương vị xưa cũ nhưng thật ra so với những tòa nhà cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-om-nu-chinh-vao-nguc/3488226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.