“Con gái.”
Trong phòng khách, Bối Nguyệt Sương đang ngồi ở sofa xem tin tức cùng Bối Hoàng Sâm thì giọng của Liễu Thu Nương từ nhà bếp vọng ra, Bối Nguyệt Sương vội đi vào xem có việc gì.
Liễu Thu Nương đưa cho cô một đĩa bánh rồi dặn dò: “Con mang bánh này cho anh Diên Dịch và Tiểu Thành đi.”
Bối Nguyệt Sương khẽ chớp mắt, đôi môi anh đào hơi mím lại, Liễu Thu Nương thậm chí còn phát hiện hai gò má của cô có chút ửng hồng, bà nén cười hỏi: “Sao vậy con gái?”
Một lúc sau Bối Nguyệt Sương mới chậm rãi lắc đầu, cô nâng hai tay nhận lấy đĩa bánh: “Con sẽ mang bánh cho hai người họ ạ.”
Từ xa Bối Hoàng Sâm đã trông thấy bóng dáng của cô công chúa nhỏ nhà mình, ông hướng mắt về phía nhà bếp nhướn mày với vợ, đợi Bối Nguyệt Sương tiến gần hơn một chút ông mới giả vờ hỏi: “Con mang bánh ra sân bóng rổ sao?”
Bối Nguyệt Sương lễ phép đáp: “Vâng ạ.”
Bối Hoàng Sâm dùng hành động để khích lệ con gái: “Cố lên.”
Khi ấy Bối Nguyệt Sương cũng chưa hiểu tại sao cha mình lại nói như vậy nhưng cô cũng lễ phép gật đầu.
Sân bóng rổ nằm ngay bên cạnh vườn hoa, từ phòng ngủ của Bối Nguyệt Sương có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên dưới, việc lựa chọn vị trí này cũng là dụng ý của Bối Hoàng Sâm.
Để đến được sân bóng rổ, trước hết Bối Nguyệt Sương phải đi qua vườn hoa, rạng sáng nay có một cơn mưa khá lớn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854424/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.