Hôm sau là ngày cuối tuần, Bối Tư Thành có lịch luyện tập với đội bóng rổ ở trường nên đã rời khỏi nhà từ rất sớm.
Ngoài cậu ra những người khác trong nhà đều dậy muộn hơn mọi khi vì hôm nay là ngày nghỉ.
Đến giờ ăn sáng, Bối Nguyệt Sương và Bối Quân Ninh là hai người có mặt sớm nhất.
Bối Quân Ninh không có biểu hiện gì bất thường, thấy Bối Nguyệt Sương cô ta chỉ hỏi một câu cho có lệ: “Dậy rồi à?”
Bối Nguyệt Sương cũng gật đầu cho có lệ: “Vâng.”
Cả hai ngồi vào bàn ăn, Bối Quân Ninh thấy hơi đói nên nhấp một ngụm sữa trong khi đợi cha mẹ mình xuống.
“Phải rồi, vết thương của Tiểu Thành đã đỡ hơn chưa?”
Bối Nguyệt Sương nhẹ giọng đáp: “Trước khi em ngủ dậy thì Tiểu Thành đã rời khỏi nhà rồi.”
“Nó có việc gì sao?” Bối Quân Ninh thắc mắc hỏi, bởi lẽ cô ta không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Bối Tư Thành.
Sau khi có được câu trả lời từ Bối Nguyệt Sương, cô ta ‘ừ’ một tiếng rồi không hỏi gì nữa.
Thông thường Bối Tư Thành sẽ về nhà vào giờ cơm trưa, nhưng hôm nay ở nhà còn đang ăn sáng thì cậu đã trở về, hơn nữa sắc mặt còn cực kỳ khó coi.
Lúc này Bối Kính Vũ mới phát hiện vết bầm trên mặt cậu: “Tiểu Thành, mặt con bị làm sao vậy?”
Bối Tư Thành hơi ngẩn ra.
Bối Quân Ninh cười nói: “Cha, đêm qua nó đi trêu ghẹo con gái nhà người ta nên bị dạy dỗ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854407/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.