Buổi trưa hôm ấy, Bối Nguyệt Sương xin phép Bối Quân Ninh được ở lại bệnh viện để cùng Lạc Hân chăm sóc cho bà, dù sao bọn cô cũng đã chính thức bước vào kì nghỉ hè rồi.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tình hình sức khỏe của bà cũng đã ổn định hơn, bà có thể nói chuyện với hai người lâu hơn.
“Mẹ, mẹ có biết là ai đã giúp đỡ chúng ta không ạ?”
Hóa ra đến giờ Lạc Hân vẫn chưa rõ mạnh thường quân kia là ai, có thể người đó không muốn tiết lộ danh tính của mình.
Mẹ của Lạc Hân suy nghĩ rất lâu: “Trước khi làm phẫu thuật thì người đó có đến gặp mẹ một lần.”
Lạc Hân hơi khẩn trương hỏi: “Vậy mẹ có biết tên người đó hay không? Dù sao con cũng muốn gửi lời cảm ơn đến mạnh thường quân đó.”
Mẹ của Lạc Hân khẽ lắc đầu, bà cố gắng hồi tưởng lại: “Mẹ chỉ biết đó là một người đàn ông rất cao ráo và điển trai.”
Bối Nguyệt Sương đang ngồi bên cạnh gọt trái cây cũng cảm thấy hơi tò mò, cũng vì vậy mà suýt nữa cô đã gọt trúng tay.
Lạc Hân vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Mẹ nói người đó đến gặp mẹ một lần, người đó có nói gì với mẹ không?”
Lúc này bà mới gật đầu nhưng kèm theo đó là một cái nhíu mày: “Người đó có nhắc đến một vụ tai nạn đã xảy ra cách đây chín năm.”
Dường như chi tiết này đã gợi ra toàn bộ câu chuyện, những mảnh ký ức rời rạc mà bà đã đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854390/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.