Màn đêm buông xuống, Bối Nguyệt Sương nằm co ro ở trên giường, từng câu từng chữ anh nói ra lúc đó vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô, anh thật sự sẽ không tha thứ cho cô sao?
Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ đêm, Bối Nguyệt Sương hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân đang đứng trước cửa phòng của Thời Mặc Viễn.
Có lẽ câu nói của Thượng Quan Diên Dịch đã đưa đường dẫn lối cho ý định muốn thoái lui của cô, kế hoạch vẫn chưa triển khai mà cô thì đã dao động.
Từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi qua, cánh tay của Bối Nguyệt Sương vẫn không hề xê dịch, nỗi sợ hãi vây kín lồng ngực khiến hô hấp trở nên khó nhọc.
Hàng mi cong vút của cô khẽ lay động, tiếng bước chân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút.
Một lúc sau cửa phòng Thời Mặc Viễn mới mở ra, anh ta vốn rất nhạy cảm với tiếng động, nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của cô, anh ta biết vừa rồi cô đã do dự.
Hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng Bối Nguyệt Sương đã choàng tỉnh dậy, đau đớn trong mắt vẫn chưa rút hết, cô nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng vừa mới kết thúc.
Trước mắt cô là một vùng trời tối tăm ảm đạm, Thượng Quan Diên Dịch hất mạnh bàn tay đang bám víu vào người mình để cầu xin sự tha thứ, anh cất bước rời đi, bỏ lại cô và đứa bé còn chưa chào đời.
Bối Nguyệt Sương ngồi thơ thẩn một lúc rồi quyết định rời khỏi phòng.
Vườn hoa phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854373/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.