Và rồi Bối Nguyệt Sương cũng đã đồng ý.
Bối Kính Vũ không dám chậm trễ, nhân lúc mọi người đều đang có mặt đông đủ ở đâg ông ta lập tức gọi điện cho Thượng Quan Diên Dịch.
Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Bối tổng đã có câu trả lời rồi sao?”
Bối Kính Vũ bật loa ngoài để mọi người cùng nghe.
“Ta đồng ý với điều kiện của con.”
Thượng Quan Diên Dịch cười lên một tiếng, diễn biến của màn kịch này không thể nằm ngoài tính toán của anh được.
Anh bình thản cất giọng: “Bối tổng quả là người rất sáng suốt.”
Dường như giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch đã kéo Bối Quân Ninh trở về thực tại, một thực tại vô cùng đau đớn, cô ta rất muốn gọi tên anh nhưng không tài nào mở miệng được.
Thượng Quan Diên Dịch đột nhiên thay đổi giọng điệu, anh hỏi: “Bối Nguyệt Sương có ở đó không?”
Bối Kính Vũ vô thức đưa mắt về phía cô: “Con bé đang ở cạnh tôi.”
“Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Bối Kính Vũ có chút do dự chuyển máy cho Bối Nguyệt Sương. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô vẫn chưa dám lên tiếng.
Qua một lúc Thượng Quan Diên Dịch mới cất giọng hỏi: “Bối Nguyệt Sương, cô bị câm à?”
Bối Nguyệt Sương ghi nhớ câu nói này của anh: “Tôi ở đây.”
Toàn bộ sự chú ý đều đang đổ dồn về phía cô, Bối Nguyệt Sương tuyệt đối không cho phép bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854317/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.