Thượng Quan Diên Dịch lái xe về Thiên Thời.
Vừa đến nơi anh liền gọi điện bảo Thời Mặc Viễn đưa cô về, Bối Nguyệt Sương còn nghe anh nói sẽ không để cô học việc ở Bối Thị nữa.
Thời Mặc Viễn nói rằng cứ giao việc này cho anh ta xử lý.
Thượng Quan Diên Dịch ngắt máy.
Không gian trong xe yên ắng trở lại, Bối Nguyệt Sương biết anh sắp rời đi nên tranh thủ nói chuyện với anh thêm một chút.
"Vậy là từ nay em sẽ không được ăn cơm anh mua nữa rồi."
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của cô, Thượng Quan Diên Dịch thật sự không biết cô gái này là đáng thương hay đáng trách, anh thở dài một tiếng rồi hỏi: "Em có biết anh là ai không?"
Bối Nguyệt Sương suy nghĩ rất đơn giản: "Đương nhiên anh là Thượng Quan Diên Dịch rồi."
Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, anh ôm cô vào lòng rồi chỉ tay về phía toà nhà cao ngất ngưỡng ở ngay trước mắt: “Nơi đó chính là giang sơn của anh, em nói xem sao anh có thể nhìn phu nhân của mình tiếp tục ở đó cho người ta sai vặt chứ?”
Bối Nguyệt Sương đã hiểu được tấm lòng của anh, hóa ra những bất công mà cô phải chịu anh đều nhìn thấy cả.
Mà nói đến đây Thượng Quan Diên Dịch mới nhớ ra một chuyện, anh gọi thẳng tên cô: “Bối Nguyệt Sương.”
Bối Nguyệt Sương bất giác rùng mình một cái, dù không biết bản thân có làm sai điều gì hay không nhưng cô vẫn cảm thấy hơi chột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854247/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.