Sau khi dìu Bối Quân Ninh về phòng Tần Khuê vẫn chưa khỏi bàng hoàng, thì ra chín năm trước Bối Quân Ninh đã biết được toàn bộ sự thật và giữ kín cho đến ngày hôm nay.
Tạm thời không nhắc đến chuyện đó nữa, trước mắt Tần Khuê còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Đứng trước phòng ngủ của Bối Nguyệt Sương, bà ta cố gắng không gây ra bất kì tiếng động nào rồi cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa, chỉ cần cô có ở trong phòng thì buộc lòng bà ta phải tìm cách trừ khử cô, mặc kệ cô còn thức hay đã ngủ, bà ta luôn quan niệm thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Khung cảnh trong phòng từ từ hiện ra trước mắt bà ta.
Căn phòng trống rỗng.
Đáy mắt Tần Khuê lộ ra một tia sửng sốt, bà ta mở toạt cửa ra, tìm trong phòng tắm, dưới gầm gường, trong tủ quần áo đều không có ai.
Tần Khuê vô cùng hoang mang, lẽ nào sau khi biết chuyện Bối Nguyệt Sương đã bỏ trốn rồi?
Giữa đêm khuya, Tần Khuê gần như đã lật tung cả Bối gia nhưng vẫn không thấy cô đâu, vắt hết cả óc để suy nghĩ bà ta mới nhớ ra còn một nơi mà mình chưa tìm qua.
Tòa nhà phía tây, nơi đã từng là tổ ấm của một gia đình.
Tần Khuê có chút hoài niệm về nơi này.
Bà ta bần thần lê từng bước đi đến vườn hoa, cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng bà ta chợt dâng lên một cảm xúc rất khó diễn tả thành lời.
Giữa rừng hoa tulip đầy đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854244/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.