Chương trước
Chương sau
Thời gian mới chuyển sang tháng sáu không bao lâu.

Ban đêm, trong phòng ngủ, điện thoại đặt dưới gối run lên từng đợt, Tô Tiểu Mễ rõ ràng bị nó làm cho tỉnh giấc, muốn chửi ầm lên lại nhìn thấy tên người gọi đến là ai lập tức hắng giọng, giả vờ ôn nhu cầm lên điện thoại: “Alô?” .

“Đoán xem anh ở đâu?” Ở đầu bên kia Nghiêm Ngôn thấp giọng hỏi.

Tô Tiểu Mễ nghe thấy lời thoại quen thuộc, vội vén chăn lên, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài. Mở cửa liền trông thấy Nghiêm Ngôn đứng bên ngoài, nghiêng đầu nhìn cậu cười, ngọn đèn ngủ nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt ôn hòa của Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ cảm động nói không nên lời.

“Anh, anh đến đây làm gì?” Tô Tiểu Mễ kích động nói năng trở nên lắp bắp.

“Đưa em đến một chỗ.”

“Trễ thế này à?” Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ nhăn nhó mang theo hoài nghi, Nghiêm Ngôn nắm tay cậu đi thẳng xuống lầu.

Tô Tiểu Mễ định hỏi thêm lại bị nhiều động tác khác thường của Nghiêm Ngôn làm cho đầu óc trống rỗng, thẩn thờ theo Nghiêm Ngôn lên xe, ngồi vào xe, cuối cùng xuống xe. Bị đưa đến một địa phương rộng rãi Tô Tiểu Mễ hết nhìn đông tới nhìn tây: “Nửa đêm canh ba anh đưa em đến đây làm gì?” Bốn phía chung quanh một bóng người cũng không có.

“Chờ một chút, nhìn hướng kia xem.” Nghiêm Ngôn nâng ánh mắt nhìn về nơi xa.

Tô Tiểu Mễ theo ánh mắt Nghiêm Ngôn nhìn qua, bên kia có một tháp đồng hồ, ánh đèn bên trên giúp nhìn thấy kim đồng hồ vô cùng rõ ràng, kim giây nhích lên từng đợt đến khi chỉ vào số mười hai, kèm theo vang lên tiếng chuông ngân nga. Đúng lúc này Nghiêm Ngôn cúi đầu ghé vào bên tai Tô Tiểu Mễ nói: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”

Đầu Tô Tiểu Mễ lập tức bị cơn bão hạnh phúc quét đến làm cho choáng váng, bất thình lình cậu nhảy lên người Nghiêm Ngôn giống như con khỉ ôm chặt lấy cổ hắn, thì ra hắn vẫn nhớ, thì ra hắn vẫn nhớ, cậu chưa từng nói với bất cứ ai, vậy mà hắn lại biết.

Hôm nay là sinh nhật cậu nhưng từ ngày Tô Tiểu Mễ có Nghiêm Ngôn bên cạnh thì đã sớm đem chuyện của mình quên không còn một mống.

Vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, Tô Tiểu Mễ đã bị Nghiêm Ngôn mang về nhà, đèn được bật sáng trưng, trên bàn đặt một chiếc bánh ngọt kích cỡ không lớn nhưng lại rất khác biệt, bên trên còn gắm sẵn 20 cây nến. Nghiêm Ngôn đứng bên cạnh đốt từng cây từng cây nến, bên trong gian phòng cũng đột nhiên ngân lên bài nhạc Kiss me – Bink. Đốt xong nến Nghiêm Ngôn từ phía sau ôm lấy Tô Tiểu Mễ, đặt cằm tựa trên bả vai cậu, dùng thanh âm dễ nghe ở bên tai Tô Tiểu Mễ dịu dàng hát theo:

Hôn anh, darling hãy hôn anh đêm nay

Hôn anh, nụ hôn darling và em sẽ ổn thôi

Hôn anh, nụ hôn của darling thật tuyệt vời

Tình yêu của anh và em sẽ tồn tại vĩnh viễn

Anh sẽ yêu em mãi mãi

Ở bên cạnh anh một lát thôi

Ở trong vòng tay anh, anh sẽ vì em cất lên giọng ca

Hãy để anh bảo vệ em tối nay

Bởi vì anh sẽ cho em một tình yêu đặc biệt hơn mọi người

Ôm và giữ em thật chặc

Hôn anh, darling hãy hôn anh đêm nay

Hôn anh, nụ hôn darling và em sẽ ổn thôi

Hôn anh, nụ hôn của darling thật tuyệt vời

Tình yêu của anh và em sẽ tồn tại vĩnh viễn

Ở phía trước Tô Tiểu Mễ nghe mà mặt hồng tai đỏ, nhẹ đặt tay lên bàn tay Nghiêm Ngôn đang vòng qua hông cậu. Hôm nay Nghiêm Ngôn như biến thành một người khác hoàn toàn không giống ngày thường. Không có châm chọc, không có hài hước chỉ có ngập tràn ôn nhu. Nhiều lần khiến Tô Tiểu Mễ cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Nhưng cậu không biết tốt xấu hỏi: “Còn hoa hồng cùng Sô cô la đâu?”

“Đó không phải những thứ lễ tình nhân mới tặng sao?”

“Hình như là vậy.” Tô Tiểu Mễ lúng ta lúng túng gật đầu

“Cầu nguyện chưa?” Nghiêm Ngôn nghiêng đầu nhắc nhở.

“Rồi.” Tô Tiểu Mễ nhìn ánh bửa bập bùng, đáp ứng một tiếng cầu nguyện cùng lão thổ

Nghiêm Ngôn không hỏi Tô Tiểu Mễ cầu nguyện chuyện gì, chẳng qua nhổ nến bắt đầu cắt bánh ngọt.

Chén xong bánh ngọt, Nghiêm Ngôn lấy ra một DVD nhét vào trong máy, Tô Tiểu Mễ mở mắt thao tháo nhìn DVD kia, trong lòng nghĩ, đồ Nghiêm Ngôn háo sắc không ngờ hắn thật sự tìm mấy DVD không mặc quần áo, mắc cỡ chết người a. Nhưng hình ảnh TV chiếu ra lại không phải hình ảnh sắc dục như Tô Tiểu Mễ mà là một bộ phim tình cảm sến súa cẩu huyết, Tô Tiểu Mễ ngạc nhiên dán chặt vào màn hình TV rồi lại quay sang nhìn Nghiêm Ngôn đã yên vị trên ghế tự bao giờ, Nghiêm Ngôn nhìn cậu ngoắc tay: “Tới đây.”

Tô Tiểu Mễ máy móc đi qua dựa vào vai Nghiêm Ngôn cùng ngồi xem bộ phim điện ảnh thần tượng, tình tiết phải nói là vô cùng cẩu huyết nhưng càng cẩu huyết Tô Tiểu Mễ lại càng thích, vậy mà giờ đây cậu lại không có tâm tình nhìn, thỉnh thoảng dùng dư quang đánh giá Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn chịu cùng cậu xem phim thần tượng, Tô Tiểu Mễ có nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Hai người cứ thế ngồi trên ghế salong xem phim đến khi ngủ gật, lần nữa tỉnh lại Nghiêm Ngôn đã không có bên cạnh, Tô Tiểu Mễ nhìn quanh bốn phía.

“Ngôn?”

“Ở đây?”

Tô Tiểu Mễ theo thanh âm nhìn lại, Nghiêm Ngôn đang ở phòng bếp pha cà phê. Lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Ngôn ngoái ra nhìn Tô Tiểu Mễ: “Ngẩn người làm gì, còn không nhanh đi mở cửa.”

“Em là thọ tinh, sao lại bảo em làm những chuyện nặng nhọc này.”

Trách thì cứ trách, Tô Tiểu Mễ vẫn dụi dụi mắt đi về hướng cửa, mở cửa ra đập vào mắt là một khuôn mặt nam tươi cười ngàn lần như một: “Chào ngài, đồ của ngài đã được đưa đến, phiền ngài ký tên vào chỗ này?” Tô Tiểu Mễ nhìn tờ giấy người nọ đưa đến, cho rằng Nghiêm Ngôn đã mua liền ký tên vào bên trên, người giao hàng kia lại chạy ra ngoài vẫy vẫy tay.

Hai chiếc xe khởi động chậm rãi lăn bánh, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc há to miệng nhìn hai chiếc xe vận tải từ từ di động đến trước mặt, phần đuôi xe hướng về phía Tô Tiểu Mễ, người giao hàng ban nãy đi vòng ra sau cửa, thùng xe từ từ ngâng cao, ngay sau đó Tô Tiểu Mễ bị một xe hoa hồng cùng một xe sô cô la trút xuống phủ lên người. Dùng sức bới ra, trèo lên, phun ra một miệng sô cô la, hung dữ mắng: “Mẹ các ngươi a, đổ đâu không đổ lại chạy đến nơi này, còn nữa, trút hết hoa hồng lên người tôi, có phải muốn tôi bị gai đâm chết không ?”

Người giao hàng bị dọa sợ đến nhảy lên một chiếc xe trong đó, phát động rời đi.

“Trở lại, ngươi mau trở lại nói rõ với ông đây, tôi muốn kiện các người, kiện cho công ty các người đóng cửa.”

“Em thật đúng là khó hầu hạ, hôm qua còn không phải muốn hoa hồng cùng sô cô la ư, gọi người đưa tới em lại om sòm!” Nghiêm Ngôn nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã nhìn một màn mới vừa phát sinh.

“Em không nói muốn nhiều như vậy?”

“Nhưng em cũng không nói chỉ muốn một đóa cùng một hộp?”

“Em…”

“Đúng rồi, anh mới vừa giúp em xin nghỉ ngày hôm nay, anh sẽ đưa em ra ngoài dạo chơi!”

“Thật sao?”

“Vâng.”

“Thế mấy thứ này tính sao giờ?”

“Anh đã gọi Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh tới thu dọn.” Ông đây muốn hai người bọn họ mệt chết, trong lòng Nghiêm Ngôn vẫn còn hận chuyện lúc trước thầm nghĩ

Trên bãi biển, Tô Tiểu Mễ ôm đầu gối cô đơn nhìn về phương xa, gió biển làm mái tóc cậu có phần xốc xếch, vạt áo cũng theo gió tung bay, bên cạnh còn đặt một nhánh hoa hồng lén đem từ nhà đến, trong lòng nghĩ Nghiêm Ngôn nói đi đậu xe sao lâu vậy còn chưa trở về, cậu vốn muốn để hắn thấy bóng lưng ũ rũ của mình cơ mà nãy giờ ép mình duy trì một tư thế thật mỏi quá.

“Em mở nhiều nút áo thế làm gì?” Nghiêm Ngôn đánh giá Tô Tiểu Mễ ngồi ôm đầu gối trên bờ cát, mái tóc bị gió quật rẻ trái có rẻ phải có, quần áo thì có vô số nếp nhăn. Tô Tiểu Mễ cũng nóng nảy hơn, trong lòng không ngừng reo hò không phải nhìn cái này, nhìn bóng lưng ủ rũ, bóng lưng, bóng lưng.

Nghiêm Ngôn ngồi xổm trước mặt Tô Tiểu Mễ, dịu dàng đem mấy nút áo để hở gài lại, đồng thời cau đôi lông mày đẹp: “Coi chừng cảm lạnh .” Tô Tiểu Mễ nghe được những lời này, thiếu chút nữa nhào xuống mặt cát vui vẻ lăn lộn.

Nghiêm Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó trực tiếp ngã người lên bờ cát, gió biển rất lớn Nghiêm Ngôn lại không để ý đến Tô Tiểu Mễ, lẩm bẩm nói: “Tô Tiểu Mễ, anh vĩnh viễn sẽ không nói với em những câu tỏ tình lãng mạng rợn da gà kia nhưng anh cũng sẽ vĩnh viễn không nói lời chia tay với em. Con đường sau này còn rất dài, cho nên hai chúng ta cứ thế chấp nhận đi, đừng hâm mộ mấy diễn viên trong TV nữa, em chính là Tô Tiểu Mễ, anh chính là Nghiêm Ngôn, chúng ta có tình yêu của riêng mình.”

“Được, được, được.” Tô Tiểu Mễ liều mạng gật đầu, cúi người liền hôn lên đôi môi Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn kéo nhẹ một cái cậu đã gục trên người Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn một tay giữ eo cậu, một tay ấn đằng ót khao khát ngấu nghiến cái miệng của Tô Tiểu Mễ.

Hôn được một lát Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu giãy dụa: “Đừng, chút nữa sẽ có người tới đây.”

“Lúc này sẽ không ai đến đây.”

“Nhưng…” Tô Tiểu Mễ vẫn chưa nói hết đã bị Nghiêm Ngôn đem tất cả nuốt vào trong miệng, cậu chỉ có thể vừa hôn vừa trừng to đôi mắt chuyển động chung, sợ đột nhiên nhảy ra một người hù bọn họ. Nghiêm Ngôn tức giận nhéo mông Tô Tiểu Mễ một cái, nói: “Hôn môi phải chuyên tâm.” Lúc này Tô Tiểu Mễ mới biết điều nhắm lại đôi mắt.

Đợi lần nữa mở mắt cậu liền giật mình nhìn thấy có một đôi mắt to tròn đang nhìn chằm cậu cùng Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ kinh hoảng quay đầu lại thấy được đối phương là cô bé, bộ dạng chừng bốn năm tuổi, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tò mò khiến Tô Tiểu Mễ xấu hổ muốn chết.

“Anh, các anh đang làm gì thế?” Cô bé kia ngập ngừng đưa ra nghi vấn của mình.

Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ đã đỏ như máu, quay đầu trừng Nghiêm Ngôn: “Sao anh nói không ai đến đây?”

Nghiêm Ngôn nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không ngờ rằng.

“Anh, em cũng muốn chơi.” Nói xong lời này, cô bé liền chu cái miệng nhỏ nhắn từ từ nhích tới gần Tô Tiểu Mễ đã hóa đá, Nghiêm Ngôn nhìn thấy nhanh tay kéo Tô Tiểu Mễ tới bên cạnh, đồng thời đưa tay ngăn cản cái miệng nhỏ nhắn đang muốn tới gần.

“Bé con, em không thấy trên mặt cậu ta viết vật phẩm riêng tư xin chớ động vào sao?” Nghiêm Ngôn trừng cô nhóc kia, nói thật lạnh lùng.

Cô bé nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Nghiêm Ngôn thì sợ hãi, ủy khuất quay đầu khóc to: “Bố, anh hai, bọn họ khi dễ con oa oa.”

Ngay lập tức có một người từ xa chạy đến, lúc đầu Tô Tiểu Mễ còn tưởng rằng là gấu, sợ đến chạy núp sau Nghiêm Ngôn, chờ khi người đó đến gần Tô Tiểu Mễ mới nhìn rõ thì ra là người, bất quá vóc người quả thật là lưng hùm vai gấu, bên dưới mặc chiếc quần nhỏ màu đỏ, thở hồng hộc ngó chừng Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn: “Các cậu dám khi dễ con gái bảo bối của tôi?” Khi người nọ gầm lên da thịt trên người cũng nhúc nhích, Tô Tiểu Mễ thẩn thờ nhìn lồng ngực dày rộng trước mắt, thổn thức ngực lớn thế này có thể mang bar nha.

“Bộ tôi rãnh rỗi lắm sao mà trêu con gái ông?” Nghiêm Ngôn hỏi ngược lại.

“Bố, bọn họ không cho con chơi chung.” Cô bé níu lấy tay bố mình, ngẩng lên ánh mắt đáng thương vô cùng.

Tô Tiểu Mễ nhìn con bé tựa như nhìn thấy Lô Y Y.

“Chơi cái gì ?” Người đàn ông cơ bắp bỗng nhiên hóa ôn nhu.

“Ông xác định muốn con bé chơi cùng chúng tôi? Chúng ta đang chơi cái này” Không đợi Tô Tiểu Mễ kịp phản ứng Nghiêm Ngôn đã kéo cậu đến, cúi người hôn lên đôi môi cậu, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi liếm từng chút một. Tô Tiểu Mễ trơ như kẻ ngốc, phản ứng của cậu luôn chậm lụt, đến khi Nghiêm Ngôn hài lòng buông cậu ra , cậu vẫn duy trì tư thế cứng ngắc không nhúc nhích.

Người đàn ông cơ bắp thì ôm lên đứa con che mắt con bé, dùng tốc độ nhanh nhất biết mất ở đường chân trời, kèm theo bộ ngực lay động lên xuống.

Một lúc lâu Tô Tiểu Mễ mới phục hồi tinh thần, chuyện đầu tiên là chỉ trích Nghiêm Ngôn: “Sao anh luôn trước mặt người khác làm chuyện như vậy.” Mặc dù có chút thẹn thùng nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào nói không nên lời.

“Từ đầu cho đến giờ anh đều không quan tâm người khác nghĩ gì, người lo lắng chỉ có em.”

Bị Nghiêm Ngôn chỉ ra khuyết điểm Tô Tiểu Mễ ngậm miệng không dám lên tiếng, Nghiêm Ngôn nhanh bắt lấy tay cậu : “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện chưa làm đây?”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Chuyện mà em muốn.”

Nguyên cả ngày hôm đó, Nghiêm Ngôn mang theo Tô Tiểu Mễ đi dạo phố, đến công viên chơi trò chơi, hồ cầu nguyện, xem phim, tất cả mấy địa điểm thường xuất hiện trong phim thần tượng Nghiêm Ngôn đều đưa cậu đi.

Tô Tiểu Mễ bị hành động siêu cấp siêu lãng mạng của Nghiêm Ngôn khiến cho chống đỡ không nổi, suy nghĩ miên man cho đến kết thúc một ngày. Rạng sáng hôm sau Tô Tiểu Mễ vẫn nằm trên giường ôm gối, trợn to hai mắt thao tháo ngó chừng ván giường, từng cảnh từng cảnh ngọt ngào lần nữa hiện lướt qua trong đầu, cuối cùng Tô Tiểu Mễ không thể kìm lòng cảm động khóc lớn, mấy người bạn cùng phòng đều bị tiếng khóc của cậu dọa cho tỉnh lại : “Tiểu Mễ, xảy ra chuyện gì? Cậu khóc cái gì .”

“Tên kia đột nhiên làm nhiều việc cho tớ, tớ chịu không nổi, các cậu không cần lo cho tớ.”

Trong phòng ngủ ba người kia vốn chẳng muốn quan tâm đến cái tên bệnh thần kinh kia nhưng cậu ta khóc lớn tiếng như vậy, bảo bọn họ làm sao ngủ.

Ngày thứ hai, cậu hứng khởi đánh một tin nhắn gửi cho Nghiêm Ngôn: “Hôm nay em mới chợt nhớ, mẹ em ghi nhầm giấy khai sinh, thật ra hôm nay mới là sinh nhật của em, thật đó.”

Tin ngắn rất nhanh được ai kia trả lời: “Sự ôn nhu trong suốt một năm tới anh đã dùng hết rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.