Chương trước
Chương sau
Trải qua sự kiện lần đó Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, khoảng thời gian còn lại của mùa hè đều chăm chỉ học hành nhưng vẫn chưa thể loại bỏ chút ít nguyên nhân khách quan, giả như sau khi TV bị sét đánh hỏng Nghiêm Ngôn không gọi người đến sửa, Nghiêm Ngôn còn đem điều khiển nguồn điện máy tính tuỳ thời đeo bên người, Tô Tiểu Mễ không có cơ hội đành phải tạo tổ trong phòng đọc sách.

Trước tựu trường một ngày, Tô Tiểu Mễ dọn dẹp xong đồ đạc của mình bước ra khỏi nhà Nghiêm Ngôn, mới đi vài bước lại ngoái trở lại

“Không nghĩ tới giờ phút chia ly lại đến nhanh như vậy. Ngôn, lần sau gặp mặt không biết sẽ là ngày nào năm nào, anh nhất định phải bảo trọng, em không thể chăm sóc anh nữa, mọi việc trong nhà cũng giao hết lại cho anh, em cũng không nỡ rời khỏi anh, tình thế bức bách nơi em ở đã xảy ra chiến loạn, em phải đến tiền tuyến trợ giúp bọn họ, anh phải hiểu cho nỗi khổ của em.” Tô Tiểu Mễ đáng thương xách theo hành lý đứng ở cửa nói.

“Nhanh đi đi!” Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đẩy ra cửa, sau đó sập mạnh cửa lại.

Trở lại phòng ngủ của mình, ba người bạn cùng phòng đã đến trước, nhìn thấy Tô Tiểu Mễ đi vào người oán trách đầu tiên là Cung Gia Hoa: “Tiểu Mễ, đến nhà cậu lại không tìm được người, mẹ cậu nói cậu đến nhà Nghiêm Ngôn học bổ túc, mặc dù thi bị 0 điểm có chút mất mặt nhưng cậu cũng không thể đem các anh em trước mặt như vô hình chứ.”

“Ông đây học mấy năm đại học đều thấy mặt các cậu đến chai sạn, giờ nhìn thấy chỉ muốn nôn thôi.” Tô Tiểu Mễ vừa nói vừa ném hành lý lên giường, kéo khóa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Cậu quen biết Nghiêm Ngôn cũng nhiều ngày vậy, ngày ngày chạy đến chỗ hắn sao không thấy cậu nôn?”

“Cậu làm sao có thể so sánh với hắn?” Tô Tiểu Mễ liếc mắt trừng Liêu Phi.

“Cậu xem cậu đang nói gì nha, tuy rằng dung mạo hắn có đẹp hơn tớ một chút nhưng bọn mình là anh em mà, anh em thì phải được đãi ngộ ngang hàng, trong mắt cậu không thể chỉ có Nghiêm Ngôn, thỉnh thoảng cũng nên quan tâm anh em cùng phòng nữa chứ.”

“Quan tâm các cậu làm gì, mọi người đều thuộc hàng thổ phỉ trong sơn trại ra thôi.”

Tô Tiểu Mễ từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo để ở trước mũi ngửi ngửi, thật tốt, vẫn còn mùi vị Nghiêm Ngôn, sau đó lại đem từng cái ngửi ngửi rồi mới treo vào trong tủ áo.

Liêu Phi ngồi bên cạnh nhìn Tô Tiểu Mễ dọn dẹp, buồn bực hỏi: “Tiểu Mễ, quần áo cậu bộ thối lắm sao.”

“Thối cũng không thối bằng cái mông cậu.”

“Tiểu Mễ, chỉ mới một mùa hè không gặp miệng mồm cậu độc lên không ít đấy.” Chu Cương tựa vào thành giường châm chọc, tiếp theo từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đặt vào môi châm lửa.

Tô Tiểu Mễ nhìn Chu Cương làm một loạt hành động, tò mò hỏi: “Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Mùa hè vừa rồi Chu Cương gặp lại mấy người bạn thời cấp hai, thấy mọi người đều hút thuốc lá thế là hắn cũng bắt chước học. Hắn nhả ra một vòng khói, vô cùng đắc ý nhếch méch: “Đã là đàn ông đều phải hút thuốc.”

Liêu Phi cùng Cung Gia Hoa, Tô Tiểu Mễ không vui, trăm miệng một lời hỏi vặn lại: “Ý cậu chúng tớ không phải đàn ông?”

Lúc này Chu Cương mới cười nịnh nọt : “Tớ không có ý đó, chẳng qua hút thuốc lá rất có mùi vị đàn ông.”

“Đây là Logic quỷ quái gì thế.” Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu ngó chừng Chu Cương tựa người trên giường vừa hít vừa phun khiến cho cả phòng sương khói mù mịt, đưa tay thổi bay đám khói trước mặt: “Tớ thấy bộ dạng cậu cứ như hút thuốc phiện ấy, mùi vị đàn ông cái méo gì ông đây chẳng thấy.”

Bị nói như thế Chu Cương lập tức cỡi áo để lộ sáu múi cơ bụng, ngã người tựa vào cửa vệ sinh: “Như vậy có mùi vị chưa.”

“Cậu trực tiếp vào phòng vệ sinh hít mùi phân sẽ có mùi vị hơn nhiều.” Tô Tiểu Mễ nói xong xoay người tiếp tục xếp quần áo, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ hút thuốc có mùi vị đàn ông lắm sao? Không bằng cậu cũng học một chút, không chừng Nghiêm Ngôn biết được sẽ vỗ vai cậu than thở: “Tô Tiểu Mễ, em bây giờ rất có mùi vị đàn ông.” Nhưng nghĩ đến chuyện kia lại cảm thấy không được tự nhiên, không được tự nhiên chỗ nào thì cậu không biết nên không quản nhiều mấy chuyện cỏn con nữa, thu dọn đâu vào đấy liền lén lút đến siêu thị, lén lút mua một bao thuốc, sau đó lại lén lút chạy đến một nơi không người.

Tô Tiểu Mễ không phải lần đầu tiên tiếp xúc món này, trước kia lúc còn học sơ cấp vào ngày mừng năm mới anh họ cậu từng lấy ra một điếu thuốc, đưa cho mấy cậu nhóc thử hút một hơi, những người khác đều có thể nhả ra khói chỉ có mỗi Tô Tiểu Mễ không tài nào phun ra, may có anh họ tốt bụng nhắc nhở . Sau nữa Tô Tiểu Mễ cảm thấy trò này thật nhàm chán, lâu rồi không chạm đến nó.

Nghĩ đến chuyện nhiều năm trước, Tô Tiểu Mễ không nhịn được cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, không cẩn thận một chút đã lẻn qua kẻ tay bỏ trốn, những lời này trước kia Tô Tiểu Mễ từng nhìn thấy qua trong sách.

Cậu cẩn thận rút ra một điếu đặt trước lỗ mũi ngửi ngửi, không có mùi thơm, rồi đưa vào trong miệng muốn châm lửa, lúc này mới nhớ tới cậu chỉ mua thuốc không mua bật lửa, bực bội trở lại phòng ngủ lại không thấy ai có lẽ mọi người đều đi dùng cơm. Tô Tiểu Mễ lần nữa rút ra điếu thuốc đứng trước gương tạo đủ kiểu dáng, vậy mà vẫn không cảm thấy trên người có mùi vị nam nhân, cởi tiếp áo ngoài để trần nữa người tạo dáng trước gương.

Lúc này Chu Cương lại đột nhiên trở về, vào phòng liền nhìn nhìn thấy Tô Tiểu Mễ ở trước gương giơ tay tạo tư thế. Tô Tiểu Mễ cũng nhìn thấy Chu Cương trở lại, giật thót vội đem thuốc nhét vào túi.

“Tô Tiểu Mễ, cậu đang làm gì vậy?” Chu Cương nghi ngờ hỏi.

“À, tớ, tớ chỉ thấy hơi nóng.”

Tô Tiểu Mễ cuống quít muốn mặc quần áo lại phát hiện Chu Cương nhìn chằm chằm lưng mình, lạnh đến phát run, cậu xoay người chột dạ mắng: “Mẹ nó, cậu đừng có ý nghĩ không nên có với tớ đấy.”

Chu Cương ăn lựu đạn mới chịu thu hồi tầm mắt, biểu tình gian tà nhìnTô Tiểu Mễ chằm chằm : “Không ngờ nha, Tô Tiểu Mễ, tớ thấy cậu nói đến nhà Nghiêm Ngôn học bổ túc chỉ là giả vờ thôi đúng không?”

Tô Tiểu Mễ nghe vậy, trong lòng đã thét lên: Không thể nào, cậu ta làm sao biết được, không thể nào, rõ ràng mình đã giấu rất kỹ, tên ngu ngốc kia không thể nào nhìn ra được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình phải giải thích thế nào đây. Không đợi Tô Tiểu Mễ nghĩ ra đối sách, Chu Cương đã nói tiếp: “Tớ thấy thì cậu chạy theo cô nàng nào lêu lổng thì có.”

“Lêu lổng?” Tô Tiểu Mễ bị lời vừa thốt ra của Chu Cương làm cho khó hiểu.

“Đừng giả vờ nữa, chúng ta đều là anh em có gì phải giấu diếm, nếu không phải tớ phát hiện trên lưng cậu có nhiều dấu hôn thật sự không biết cậu đã có bạn gái đâu đó.”

Mọi chuyện đã rẽ theo một chiều hướng mới, Tô Tiểu Mễ quyết định đâm lao phải theo lao, giả vờ ngượng ngừng gãi đầu: “Không phải sợ các cậu chê cười tớ sao?”

“Chuyện như vậy khóe chút cũng chả sao, ai mà cười cậu chứ.” Chu Cương nói xong, đặt mông ngồi xuống giường mình lại bắt đầu hút thuốc lá.

Tô Tiểu Mễ nhích đến gần Chu Cương, khiêm nhường hỏi: “Cậu nói hút thuốc lá rất có mùi vị đàn ông, có thật không?”

“Đương nhiên là thật, anh trai lúc nào lừa gạt cậu.”

Lần này Tô Tiểu Mễ thật sự tin tưởng không một chút nghi ngờ, ngày ngày sau giờ học liền chạy ra hoa viên hút thuốc lá, mỗi ngày một điếu, đến chủ nhật cậu mới luyện được hút không còn sặc, ôm tâm tình vui vẻ chạy thẳng đến nhà Nghiêm Ngôn. Lấy ra chìa khóa mở cửa, vào trong liền đi tìm bóng dáng Nghiêm Ngôn, phát hiện hắn còn đang tắm cậu liền lấy ra điếu thuốc, châm lửa, tạo một tư thế tạm vừa ý tựa vào cửa phòng tắm đợi Nghiêm Ngôn ra ngoài.

Không lâu sau, Tô Tiểu Mễ nghe được âm thanh tắt vòi nước rồi cửa phòng mở ra. Tô Tiểu Mễ rít một ngụm thuốc phả vào mặt Nghiêm Ngôn: “Thế nào? Rất có vị đàn ông đúng không.”

Nghiêm Ngôn xanh mặt nhìn bàn tay Tô Tiểu Mễ vung vẩy điếu thuốc, Tô Tiểu Mễ thấy hắn không có phản ứng thì cho rằng đã bị vị đàn ông của cậu dọa sợ ngây người, lại rít thêm một ngụm nhả lên mặt Nghiêm Ngôn.

Lần này Nghiêm Ngôn rốt cục có phản ứng: “Còn dám hút thêm một ngụm, ông đây sẽ nhét ống khói vào trong miệng em.”

Nghe thấy, khuôn mặt Tô Tiểu Mễ lập tức nhăn nhó: “Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, em tại sao không thể hút thuốc lá, mấy bạn nam trong trường có ai mà không hút.”

“Bây giờ thì ném điếu thuốc ngay lập tức cho anh.”

Tô Tiểu Mễ nghe lời đem điếu thuốc quẳng vào nhà cầu, ra ngoài vẫn không chịu im miệng: “Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, em tại sao không thể hút thuốc lá, mấy bạn nam trong trường có ai mà không hút.”

Nhìn Tô Tiểu Mễ vẫn còn kiên quyết với chuyện thuốc lá, Nghiêm Ngôn vừa lau tóc vừa miễn cưỡng nói: “Anh không thích em hút thuốc lá.” Câu nói này lọt vào tai Tô Tiểu Mễ liền trở nên ngọt ngào vô cùng, chạy đến phía trước ôm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn: “Anh nói sao là vậy, anh bảo em không hút thì em sẽ không hút.”

“Tốt nhất là vậy.” Nghiêm Ngôn đi tới tủ treo quần áo chọn ra một bộ.

Tô Tiểu Mễ vẫn lẻo đẻo sau lưng hắn, giọng nói còn mang theo ủy khuất chôn tận đáy lòng: “Điều này không thể trách hết một mình em, thằng nhóc Chu Cương kia nói hút thuốc lá rất có mùi vị đàn ông.”

“Em muốn vị đàn ông làm gì? Chuyện vị đàn ông đó là do tiểu công chịu trách nhiệm, còn nữa anh lại không hút thuốc lá chẳng lẽ em thấy anh không có vị đàn ông?”

Tô Tiểu Mễ lui một bước đánh giá trên dưới toàn thân Nghiêm Ngôn, rồi nghĩ lại hình thể Chu Cương đem cả hai so sánh, lập tức nhào tới trong ngực Nghiêm Ngôn: “Em sẽ không bao giờ tin tưởng người khác nữa,mà vị đàn ông là do tiểu công chịu trách nhiệm, thế tiểu thụ chịu trách nhiệm chuyện gì.”

“Tiểu thụ đương nhiên phải ngoan ngoãn để tiểu công làm chút chuyện liên quan đến vị đàn ông rồi” Nghiêm Ngôn dứt lời liền ôm lấy Tô Tiểu Mễ ném tới trên giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.