Chương trước
Chương sau
Trong khoảng thời gian rối ren này Tô Tiểu Mễ tính nắm chặt khoảnh khoắc mỗi một phút giây bên cạnh Nghiêm Ngôn, không ngờ Lô Y Y lại xuất hiện trên mặt còn kèm theo nụ cười không lấy làm thân thiện, kề vào lỗ tai Tô Tiểu Mễ nói mấy lời buồn nôn: “Tô Tiểu Mễ, đã đến lúc cậu thực hiện lời hứa rồi.”
Tô Tiểu Mễ cảm thấy trên đời này không ai có thể sánh bằng Lô Y Y thích làm cho người ta khổ sở. Nhưng lời đàn ông đã nói ra thì tứ mã nan truy không thể nuốt lời, mặt ngoài nói thì nói vậy thôi chứ cậu mà đổi ý một giây sau sẽ nằm trong nhà xác.
“Chị nói đi! ! ! !” Trong mắt Tô Tiểu Mễ chỉ có bi phẫn cùng tuyệt vọng.
“Cậu yên tâm, tôi đây hoàn toàn không có hứng thú với cậu, tôi đâu có gì sao lại thích một tiểu thụ”
“Sao chị biết tôi là tiểu thụ ?” Tô Tiểu Mễ không phục.
“Cậu ra ngoài mà không soi gương, bên trái mặt cậu viết chữ ‘ Tiểu’ , bên phải thì viết chữ ‘ Thụ ‘ kìa.” Lô Y Y mở miệng châm chọc.
“Chị muốn thế nào thì cứ nói thẳng đừng dông dài!”
“Tôi nghe nói học kỳ sau Nghiêm Ngôn ra ngoài thực tập nên phải nắm chặt cơ hội lần này, trước hết bảo Nghiêm Ngôn cùng tôi ăn cơm suốt một tuần lễ tại phòng ăn đi.”
“Tại sao, tại sao, tại sao.” Tô Tiểu Mễ gân cổ hét.
Lô Y Y không thèm liếc tới Tô Tiểu Mễ ồn ào, nói tiếp: “Hơn nữa chỉ có hai người chúng tôi, còn cậu nhất định phải cách chúng tôi mười thước”
“Tại sao, tại sao, tại sao.” Tô Tiểu Mễ không muốn gào to.
“Cậu câm miệng cho tôi, không bà đây sẽ khiến cậu muốn làm tiểu thụ cũng không được .” Lô Y Y trực tiếp đưa ra lời đe dọa.
Tô Tiểu Mễ kinh ngạc, suy tính một hồi mới nói: “Cứ coi như tôi đồng ý đi, hừ, Nghiêm Ngôn sẽ không đồng ý.”
“Chuyện này thì không nhọc cậu quan tâm, hắn đã đồng ý.”
“Tại sao, tại sao, tại sao.”
“Con mẹ nó, cậu không thể đổi từ khác được à.”
Thật ra Nghiêm Ngôn đồng ý với Lô Y Y chỉ vì muốn dạy dỗ Tô Tiểu Mễ chuyện lần trước, cho cậu biết làm sai phải trả giá thật nhiều.
Suốt một tuần lễ sau đó, Lô Y Y cùng Nghiêm Ngôn thường xuyên tay trong tay xuất hiện tại phòng ăn, Tô Tiểu Mễ ngồi cách bọn họ mười thước, cắn đũa oán hận trừng hai người, miệng lẩm bẩm giống vu bả nguyền rủa: “Nghẹn chết, nghẹn chết, nghẹn chết, nghẹn chết. . . . . .” Tôn Diệu ngồi bên cạnh ăn cơm nghe thấy sắc mặt tái nhợt, cả người run như cầy sấy.
Về phần Lô Y Y cùng Nghiêm Ngôn xuất hiện trước mặt mọi người, ngay lập tức tin tức được lan truyền khắp trang mạng của trường: Bạn gái thần bí của Nghiêm Ngôn rốt cục nổi trên mặt nước.Tô Tiểu Mễ nhấn chuột nhanh hơn so với bất cứ ai khác, muốn nói rằng bạn gái thần bí của hắn là cậu, là cậu a nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Cuối cùng cậu để lại cái tên thật cá tính dưới chữ ký của mình: Mỗ đại học 1: Thi thể cô gái rốt cuộc nổi lên mặc nước.
Chủ nhật Tô Tiểu Mễ lại chạy tới nhà Nghiêm Ngôn tố khổ.
“Còn chín điều kiện nữa, cứu em, cứu em a.” Tô Tiểu Mễ ở trên giường Nghiêm Ngôn quay cuồng .
“Ai bảo em hứa .” Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế bên cạnh chuyên tâm đọc sách.
“Còn không phải vì anh, anh là đồ không tim không phổi .”
“Em còn không biết xấu hổ quay đầu trách anh.”
Tô Tiểu Mễ đầu gục xuống dưới giường, rầu rĩ nói: “Nếu anh không đồng ý chị ta cũng đếch làm được gì.”
Nghiêm Ngôn nhún nhún vai ra vẻ không liên quan đến mình, cơ hội tốt để cho Tô Tiểu Mễ một bài học, hắn tại sao không đáp ứng nhưng đó chỉ là ý nghĩ chứ không nói ra ngoài, đồ trong phòng đã bị Tô Tiểu Mễ tính tình cổ quái làm hư không ít, hắn không muốn tự rước phiền phức.
Sau khi Tô Tiểu Mễ chạy đến nhà Nghiêm Ngôn tố cáo thất bại còn chưa hồi phục đã kích đã bị Lô Y Y sai chuyện thứ hai. Lúc ấy Tô Tiểu Mễ đang bên ngoài phòng học cùng mấy người bạn cùng phòng cười cười nói nói, Lô Y Y không biết từ đâu chạy tới, đẩy ra mấy người kia đứng trước mặt Tô Tiểu Mễ: “Giúp tôi sang siêu thị cạnh trường học mua năm bao băng vệ xinh.”
Tô Tiểu Mễ mặt mày tái mét, bọn người Liêu Phi lập tức ngừng cười.
“Chị mua nhiều vậy làm gì, làm tã chắc.”
“Cậu quản nhiều làm gì, có đi hay không.” Tròng mắt Lô Y Y lóe ra hung quang.
Tô Tiểu Mễ lướt qua mấy nam sinh bên cạnh: “Trong mấy người ai chịu đi với tôi?”
Chỉ thấy mấy cậu kia dùng tốc độ chạy trở lại phòng học, cầm sách lên giả vờ thảo luận sôi nổi, Tô Tiểu Mễ oán hận lườm Lô Y Y , ông đây sẽ mua hết băng vệ sinh nhét vào trong miệng cô.
Đi tới cửa siêu thị Tô Tiểu Mễ chần chừ một hồi mới đi vào, rồi đi tới đi lui khu bán băng vệ sinh, mỗi lần nhìn thấy có con gái tới cậu liền chạy thẳng tới quầy thực phẩm, đợi cô gái kia rời đi cậu chậm rãi đi trở lại. Giống như kẻ trộm quan sát chung quanh, phát hiện không ai dòm mình liền cầm năm bao băng vệ sinh chạy đến quầy thu ngân.
“Nhanh, nhanh, tính tiền, nhanh, nhanh.” Tô Tiểu Mễ từ trong túi lấy ra tiền đặt lên bàn, người thu cầm tiền liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ: “Gấp cái gì?”
Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm ho nhẹ , sống lưng Tô Tiểu Mễ lạnh ngắt nhìn thấy Nghiêm Ngôn cùng đám bạn học cùng khối. Mấy người đó nhìn khuôn mặt Tô Tiểu Mễ đột nhiên hóa đá, tầm mắt lại dời xuống bàn tay cằm năm bao băng vệ sinh, vẻ mặt tràn đầy hồ nghi.
Nghiêm Ngôn đại khái đoán ra được chuyện gì, khóe miệng cong lên, hỏi: “Tô Tiểu Mễ, cậu tới tháng hả ?”
Tô Tiểu Mễ lúng túng đỏ mặt, tiếng cười của bọn họ truyền tới tai lỗ tai Tô Tiểu Mễ vừa khó nghe vừa chói tai, chờ người bán hàng thu tiền xong cậu lập tức chạy ra ngoài. Vừa thấy được Lô Y Y cậu liền đem đống đồ ném đến trước mặt cô ta: “Chị hài lòng chưa, đồ xấu xa, tôi nguyền rủa chị.”
Lô Y Y biểu tình không sao cả: “Hừ, đoạt đàn ông của tôi, mới làm mấy việc cỏn con này tưởng tôi hài lòng rồi sao? Còn tám điều kiện nữa cậu từ từ chịu đựng đi!”
Khoảng thời gian sau đó, Tô Tiểu Mễ cảm thấy người gầy đi một vòng, không phải nhìn Nghiêm Ngôn cùng cô ta ra ra vào vào thì bị sai làm chân chạy vặt. Nhiều lần không chịu nổi cậu chạy đến xin Nghiêm Ngôn cho mượn tiền để mướn sát thủ ám toán cô ta.
Nửa đêm trong phòng ngủ mỗi lần có người muốn đi nhà cầu luôn nghe được một tham âm kinh khủng, dần dà không ai dám đi đến nơi đó. Nếu tình trạng tiếp tục kéo dài e rằng trên trang mạng của trường sẽ có thêm một tin tức: “Ba chàng trai trong căn phòng kia bị nổ bàng quang.”
Qua chuyện lần này ba cậu bạn cùng phòng đều cho ra một kết luận: “Ngàn vạn đừng đụng đến Tô Tiểu Mễ.”
Tô Tiểu Mễ lại cho ra một kết luận khác: “Ngàn vạn không được dính đến phụ nữ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.