Hai người đàn ông chơi đủ trò trên giường. Thứ chất dịch trắng đó vẫn cứ tiếp tục được hai người đồng loạt bắn ra ngoài.
Trần Từ Liên lật úp người cậu lại rồi tiếp tục đi chuyển đều đặn vào trong.
- Không được nữa đâu! Cái đó...rách mất
Bị anh thúc liên tục, Thẩm Quân Ngọc khó khăn nói.
Nhưng cậu đâu biết rằng, tiếng rên của cậu còn có thể khiến anh sung sức hơn. Cứ mỗi lần cậu cầu xin anh tha thì anh lại đâm vật nhỏ sâu hơn.
- Ah~ Không được nữa rồi! Tôi muốn ra....
Trần Từ Liên nào đâu tha cho cậu dễ dàng vậy chứ. Anh cầm lấy tiểu đệ của cậu rồi bịt lỗ đó đi. Cho dù là muốn ra cũng không được.
Vì cái chất lỏng đó dồn nén trong người, cơ thể của cậu trở nên nóng ran lên. Cả người co lại rồi ưỡn ra... nếu không biết thì chắc anh cũng đang nghĩ cậu quyến rũ anh. Nhưng không, tất cả là tại anh chứ...
Miệng anh cứ mút của cậu như mút kẹo, cho dù là muốn ra cũng phải nén lại.
- Chờ một lát! Chúng ta có thể bắn cùng nhau chứ?
Trần Từ Liên ngước đầu lên nhìn cậu hỏi.
- Không được nữa rồi! Tôi muốn ra ngay bây giờ?
Cậu vặn vẹo khó chịu nói.
Tiểu đệ của cậu thật sự rất muốn giải phóng ra, nhưng mà tay của Trần Từ Liên còn bịt đầu của nó khiến dịch thể không thể nào giải phóng ra được. Từng đợt nóng ran lan truyền từ thân dưới lên cả cơ thể mà chiếm mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-lam-nam-phu-phao-hoi/2454123/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.