Một lúc sau, anh nhìn cậu rồi thở dài. Biết là Thẩm Quân Ngọc đến đây rồi thì chắc chắn có biến, còn chuẩn bị cả phương án dự phòng.
- Nói! Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
- Ở nhờ nhà vợ a~ A....không phải, có thể gọi là đi ở rể! Đừng nói là ở nhờ làm chi cho nặng nề.
Cậu không biết nặng nhẹ mà nói.
Cũng tại bị bà chủ trọ đuổi ra khỏi nhà, không thì Thẩm Quân Ngọc cũng sẽ không vứt liêm sỉ đến đây đâu. Còn đến đúng cái lúc người ta đang làm chính sự...Phải! Tất cả là do bà chủ nhà.
- Nhà tôi không có phòng trống nữa! Cậu muốn ở đây sao? Đó là chuyện không thể nào! Không thể nào hiểu không?
Cũng vì không muốn cậu ở đây, Trần Hoàng Mặc bịa đại lý do để cho cậu cuốn xéo đi luôn. Chứ biệt thự nhà anh, chẳng lẽ lại chẳng có một căn phòng trống nào sao? Thẩm Quân Ngọc nghe mà thấy nực cười.
- Nhà anh lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có phòng trống thật sao?
- Có đấy! Nhưng mà căn phòng nào cũng có mùi hoan ái của tôi với nữ nhân. Chăn ga gối đệm gì đó, tôi không muốn giặt chúng! Càng không muốn ai đụng đến.
Quả thật, hầu hết phòng nhà anh còn dính mấy chất nhớp nháp kia. Chính xác là anh không nỡ giặt, không nỡ để người khác phá hỏng tác phẩm mang tên "một đêm" của mình.
Đối với loại sở thích tạo tác phẩm như thế này, cũng là quá biến thái rồi đi! Thẩm Quân Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-lam-nam-phu-phao-hoi/2454040/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.