Bây giờ cậu mới nhớ đến chuyện tối qua, Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng chuồn ra ngoài trước. Mới được nửa bước, người kia lại xách cổ áo cậu kéo lại.
- Muốn đi! Tôi đã cho phép cậu đi chưa?
- Cái đó.... Tôi xin lỗi! Chỉ là dưới đó lạnh quá, tôi sợ anh chết cóng vậy nên lên giường giúp anh sưởi ấm đó!
Ngoảnh mặt lại, cậu cũng chỉ cười gượng rồi cãi cố tiếp. Thế mà Trần Hoàng Mặc lại nhỏ nhen thế đấy, còn không chịu bỏ qua cho cậu.
- Với cả! Anh cũng ôm chặt tôi đấy thôi, anh cũng xàm sỡ tôi đủ rồi còn gì?
Nghe đến đây, gương mặt anh dần tối sầm lại. Rõ ràng là thẳng nam, vậy mà lại bị thằng nhóc này coi như là tội đồ. Có chút tức giận, Trần Hoàng Mặc thả cậu ra rồi quay đi.
Anh mà lại thèm đối chấp với một thằng đàn ông nhỏ tuổi hơn sao?
Nằm mà mơ tiếp đi!
- Lần sau chưa được sự cho phép, tôi cấm cậu leo lên giường của tôi!
Anh nghiêm túc nói.
Thẩm Quân Ngọc vui vẻ gật đầu lia lịa. Chỉ là trong đầu cậu lại hiểu khác anh, nếu anh đã nói như vậy thì chắc chắn cậu sẽ chơi dại ở lần sau rồi!
- Bây giờ anh đi đâu vậy?
- Cậu không cần quan tâm, nếu ở nhà tôi thì cấm được quậy phá lung tung. Cấm lôi thêm bạn bè về, tôi thích yên tĩnh....
Câu ngồi chăm chú nghe anh nói, chỉ là anh nói anh là người thích yên tĩnh có hơi sai sai gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-lam-nam-phu-phao-hoi/2454035/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.