"Muốn anh đến thăm em không?"
"Không được để ý đến mấy cậu con trai kia."
Đôi mắt trong veo không vương bụi trần của Giang Nghiễn phản chiếu ánh trăng xa xôi trên bầu trời đêm, đen và đơn thuần, nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú.
Ánh mắt đó vô tình khiến tim cô đập nhanh hơn, bất cứ cô gái nhỏ nào bị anh nhìn chăm chú như vậy, chắc chắn đều sẽ tương tư mãi không quên.
Đầu óc Cố An đã không còn khả năng suy nghĩ, chỉ cần nghe thấy Giang Nghiễn sẽ đến thăm mình là trong lòng đã nở những chùm pháo hoa nhỏ, những điều khác đều không quan trọng.
"Không để ý, không để ý," cô nắm chặt nắm tay hứa: "Một người cũng không để ý."
Cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì khác, trong đầu óc nhỏ bé không một chút quanh co của cô, không được để ý đến mấy cậu con trai khác gần như tương đương với "dám yêu sớm thì đánh gãy chân", Cố Trinh không biết đã nói bao nhiêu lần, nghe có vẻ bình thường, không phải là yêu cầu quá đáng.
Giang Nghiễn lái xe đưa Cố An về trường, anh khởi động xe, đôi mắt đẹp bình lặng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là đường viền môi hơi nhếch lên một đường cong khó nhận thấy, khuôn mặt lạnh lùng cũng theo đó mà vô cớ trở nên dịu dàng.
Hai mươi phút sau, chiếc xe việt dã màu đen đến Đại học A.
Giang Nghiễn cúi đầu, mới phát hiện Cố An đã ngủ quên. Còn ba mươi phút nữa là đến giờ tập trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hon-anh/3722625/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.