Cùng công chúa điện hạ xem mặt trời mọc.
Thần vô cùng vinh hạnh.
Bình thường anh ấy nói chuyện với khuôn mặt lạnh nhạt và giọng nói lạnh lùng cũng đủ để thu hút người khác, huống chi hiện tại đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói hạ thấp mang theo âm mũi, nghe rất đỗi cưng chiều.
Khiến cho Cố An cảm thấy mình trước mặt anh như thế nào cũng được, yêu cầu đơn giản như ngắm mặt trời mọc căn bản không đáng kể, thậm chí yêu cầu quá đáng hơn cũng có vẻ không phải không thể...
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Nghiễn trông thật sự rất mệt, đôi mắt hơi cụp xuống, nếp gấp mí mắt rõ ràng sâu sắc.
Anh ấy nheo mắt chạm vào tóc cô, kiểu xoa đầu rất chuẩn sách giáo khoa, hoàn toàn khác với kiểu xoa đầu như hận không thể chà trọc đầu cô của Cố Trinh...
Đây không phải là anh ấy cùng cô ngắm mặt trời mọc!
Mà là bắn pháo hoa trong tim cô!
Anh ấy cũng không phải đang xoa tóc cô!
Mà là đang làm cô phân tâm!
Đừng phát tán sức hút nữa, cái tên quyến rũ này!
Cô như từ Cố An mười tám tuổi, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ được cưng chiều.
Bạn nhỏ đỏ mặt, tim đập thình thịch, rụt mặt vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng, lén lút nhìn gương mặt nghiêng và hàng mi dài của anh.
Cô lấy một viên kẹo trái cây vị nho yêu thích nhất, vị ngọt tan chảy trong lòng.
Giang Nghiễn đưa cô về nhà, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hon-anh/3720386/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.