🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngoan. Anh không thích cô ấy.

Cố An ngừng thở một nhịp, như một chú thỏ nhỏ bị dọa sợ. Khuôn mặt búp bê căng thẳng, tim đập mạnh lên đến cổ họng, một câu gần như muốn thốt ra:

Vậy anh thích ai?

Hoặc là, anh có người thương rồi sao?

Anh nằm nghiêng, vừa đúng đối diện với cô, nét mặt nghiêng được ánh sáng mờ mờ vẽ nên một đường viền mềm mại.

Cô ngồi trên thảm, nhìn thẳng vào anh. Trước mắt là đôi lông mày kiếm dài đen nhánh rõ ràng, rất anh tuấn và mạnh mẽ. Nhưng điều tạo nên sự đối lập mạnh mẽ là hàng mi dài và mềm mại như lông vũ của anh, trông rất dịu dàng và vô hại.

Giống như nửa mơ nửa tỉnh, còn rất khó chịu, lông mày anh không tự giác nhíu lại, lời của Cố An đến miệng lại nuốt xuống, ngón tay cách lớp chăn mỏng màu xám chọc chọc vào vai anh: "Anh dậy uống thuốc đi."

Khi Giang Nghiễn mở mắt, vừa đúng đối diện với đôi mắt tròn xoe thuần khiết và vô hại của Cố An. Cô ngồi trên thảm bên giường anh như một cục bột nhỏ, khuỷu tay tựa vào đầu gối, mu bàn tay chống cằm, không chớp mắt nhìn anh.

Giang Nghiễn gối đầu lên cánh tay hướng về cô: "Đến lâu chưa."

Giọng anh không như thường ngày, mang theo sự khàn khàn và lười biếng của người vừa tỉnh ngủ, nghe có chút... quyến rũ.

"Vừa mới đến thôi." Cố An dụi dụi vành tai, nhanh chóng đưa thuốc và nước qua.

Giang Nghiễn chôn mặt vào gối, mi mắt nửa rủ xuống, giọng nói cũng có chút rầu rĩ: "Có thể không uống được không."

"Không, thể." Cố An nghiêm túc nói từng từ một, mặc dù trước mắt là nhan sắc mê người khiến cô suýt chút nữa bị đánh bại, nhưng cô vẫn kiên định lắc đầu: "Uống thuốc sẽ mau khỏe hơn, với lại sẽ không khó chịu như vậy."

Giang Nghiễn lúc này mới nâng mí mắt, thoáng nhìn qua viên thuốc cảm cúm không được bọc đường: "Để đó đi, anh sẽ uống sau."

Giọng điệu và biểu cảm đó, vô tình làm Cố An nhớ đến những đứa trẻ nghiện xem hoạt hình và nói với cha mẹ rằng "con sẽ làm bài tập ngay", trông vừa mong chờ vừa cẩn trọng, thậm chí còn có chút đáng thương và nịnh nọt.

Cố An nheo mắt lại, nhận ra mọi chuyện không đơn giản, ngẩng cao cằm nghiêm túc nói: "Nước ấm đấy, anh uống ngay bây giờ."

Giang Nghiễn thở dài, lông mày hơi nhíu lại trông cực kỳ bất đắc dĩ. Anh ngồi dậy bật đèn ngủ, căn phòng lập tức sáng như ban ngày.

Da anh vốn đã là nước da trắng lạnh, vì bệnh mà môi không có huyết sắc, khóe môi hơi cong xuống, đôi mắt ướt át tối tăm, khi cúi nhìn người khác như thể có thể mê hoặc hồn phách.

Mà một chàng trai có nhan sắc quyến rũ như vậy, ngoan ngoãn vô tội nhìn cô, nghiêm túc thốt ra hai từ: "Đắng lắm."

Vậy nên... chú cảnh sát sợ uống thuốc???

Cố An cảm thấy dường như mình đã vô tình phát hiện ra bí mật của Giang Nghiễn, bí mật này có lẽ ngay cả anh trai ruột cũng không biết. Khóe môi cong lên không thể kìm chế, nhưng lại phải nhịn, để giữ mặt mũi cho anh. Cuối cùng khuôn mặt nhỏ phồng lên như con cá vàng nhưng cũng không bật cười.

Cái vẻ mặt không chớp mắt nhìn người ta, đúng là giống như một ông chủ tàn ác vô tình đang giám sát công trình. Ông chủ chống cằm, rõ ràng rất kiên nhẫn: "Uống đi, em nhìn anh uống xong mới đi."

Giang Nghiễn hơi nhướng đôi lông mày kiếm, cúi nhìn viên thuốc Cố An nhét vào tay anh. Cuối cùng anh nhắm mắt ném vào miệng, khi uống nước yết hầu chuyển động rõ ràng, đường nét sắc sảo lạnh lùng biến mất trong cổ áo ngắn màu trắng.

Cố An lập tức cảm thấy thành tựu tràn đầy, cậu cả không chỉ không có dấu hiệu phát cáu khi mới dậy, còn bị cô ép uống thuốc, vô cùng ngoan ngoãn.

Cô nhớ lại lời Cố Trinh nói rằng Giang Nghiễn không hề phát cáu với cô khi mới thức dậy, và nhớ lại câu nói mơ mơ màng màng vừa nãy "Anh không thích cô ấy", trong lòng bắt đầu nảy lên những bong bóng ngọt ngào, vui mừng như một học sinh tiểu học sắp được đi chơi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.

Cô bưng thuốc cảm và cốc nước rồi đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay lại, từ trong túi váy yếm của mình lấy ra một lọ kẹo nhỏ, như hiến báu vật đưa đến trước mặt anh: "Anh, đưa tay ra."

Giang Nghiễn không nói gì, ngoan ngoãn làm theo. Ngón tay anh thon dài, trắng trẻo, lòng bàn tay sạch sẽ.

Cố An nghiêng miệng lọ nhỏ vào lòng bàn tay anh, đổ ra hai viên kẹo màu sắc và hình dạng khác nhau, hương trái cây nhẹ nhàng lan tỏa.

Trong một khoảnh khắc, anh nhớ lại hồi gặp cô bé mười mấy tuổi, cũng thế này, khi anh bị thương, cô bé đến dỗ dành, hết lần này tới lần khác kéo căng gương mặt nhỏ, miệng lải nhải: "Viên kẹo này ngon lắm, chỉ có thể cho anh một viên thôi."

Vừa không nỡ, vừa muốn chia cho anh. Xoắn xuýt nhăn mặt như một cái bánh bao nhỏ, đáng yêu vô cùng.

"Ái chà, lỡ đổ ra nhiều hơn một viên rồi..." Cố An nhíu đôi lông mày nhỏ thành một đường sóng, mắt không ngừng nhìn vào miệng lọ kẹo trái cây để xem còn lại bao nhiêu viên.

Không ngờ rằng, từng biểu cảm nhỏ nhất của cô đều lọt vào mắt Giang Nghiễn.

Anh dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô, nhịn cười nói: "Anh sẽ mua thêm cho em."

"Được thôi." Cố An cười hì hì, bưng cốc và thuốc rời đi. Khi đóng cửa lại, cô còn nhô đầu ra từ khe cửa, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.

"Em rút lui đây! Sếp nghỉ ngơi tốt nhé!"

Giang Nghiễn mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên: "Anh biết rồi."

-

Hiếm khi được nghỉ ngày Quốc khánh 1/10, Cố Trinh rửa xong bát đĩa, ngồi trên ghế sofa phòng khách xem One Piece.

Vóc dáng anh cao lớn, tóc mềm rũ xuống trán, mặc áo hoodie đen và quần thể thao đen, trông rất trẻ trung. Bên cạnh anh là một chú chó Đức màu đen vàng, cả người và chó hòa thuận vui vẻ, như thể đang tận hưởng cuộc sống về hưu sớm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Người anh em" anh vừa vuốt lông chú chó vừa hỏi: "Nhóc thấy Ace đẹp trai hay Luffy đẹp trai?"

Trong nhà có một thanh niên lớn tuổi ế vợ, Cố An cảm thấy rất lo lắng: "Anh hai, anh có nên cân nhắc tìm bạn gái không?"

Cố Trinh tuy tính tình xấu và độc miệng, nhưng ngoại hình rất bắt mắt, từ hồi tiểu học đã có các cô bé tặng sô-cô-la, thời trung học số lượng chị gái theo đuổi anh nhiều đến mức có thể làm cô sâu răng.

Vậy mà bây giờ, không có một cô gái nào bên cạnh anh. Trước đây tuy cũng không có, nhưng có chút dấu hiệu của yêu sớm, cô biết có một chị gái xinh đẹp tồn tại, khi Cố Trinh chơi bóng rổ, có nhiều cô gái mang nước cho anh, nhưng anh chỉ nhận duy nhất bình nước của chị ấy.

Bây giờ, anh chỉ xem anime hoặc chơi bóng rổ, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với chú chó Đức, nếu tiếp tục độc thân như vậy, không phải càng ngày càng giống chó hơn sao...

"Không có đồng nghiệp nhiệt tình hay hàng xóm nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho anh à?" Nét mặt Cố An nghiêm túc lên, như người lớn dạy bảo: "Có người thích hợp thì phải đi xem."

"Em lo chuyện bao đồng quá đấy," Cố Trinh không kiên nhẫn ngước mắt, gõ nhẹ lên trán cô: "Anh và Giang Nghiễn cùng tuổi, sao em không nói với anh ấy?"

Cố An bĩu môi.

Đó! Là! Khác! Hẳn!

Giang Nghiễn... Giang Nghiễn là người cô muốn giữ lại làm bạn trai!

Giang Nghiễn vì đi cùng cô xem buổi diễn, lại còn đưa áo khoác cho cô, trực tiếp bị cảm lạnh, Cố An vô cùng áy náy, thấy thanh niên ế không cần cô lo lắng, bèn lấy ra một đống nguyên liệu từ tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Người ốm nên ăn gì nhỉ.

Cô đeo tạp dề nhỏ, nấu cháo bằng nồi cơm điện, rau xanh sau khi rửa sạch thì xào hoặc trộn, chẳng mấy chốc phòng đã tràn ngập hương thơm của thức ăn.

Cố Trinh đột nhiên cảm thấy rất đói, cầm điện thoại đi đến quầy bếp, đũa vừa vươn ra đã bị Cố An vô tình đập trúng: "Cái này là cho anh Giang Nghiễn!"

Cố Trinh dùng ngón tay thon dài chọc vào trán Cố An, mắt hơi nheo lại càng thêm sắc bén: "Cố An, sao anh cảm thấy Giang Nghiễn giống anh trai ruột của em hơn? Hay sau này em gọi nó là anh hai, gọi anh là anh Cố Trinh?"

Cố An "hừ hừ" hai tiếng, không thể nào, Giang Nghiễn là người cô chọn làm bạn trai. Nghĩ vậy, mặt cô đỏ như bánh trôi vừa luộc, bắt đầu phả hơi nóng.

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Cố Trinh liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, cười như không cười: "Cố An, anh ruột của em đến rồi."

Nói xong, gà tiểu học hay cáu kỉnh Cố Trinh ôm lấy gói khoai tây chiên và điện thoại, gương mặt tuấn tú cau có bước đi, khi lướt qua không quên búng nhẹ vào đầu Cố An.

"Đau quá..." Cố An mếu máo đáng thương lẩm bẩm, lúc này có một bàn tay rơi trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Lại bị bắt nạt rồi à?" Giang Nghiễn hỏi.

Trước mặt cô là chiếc áo hoodie màu xanh đậm của anh, lộ ra một chút cổ áo trắng, cổ thon dài và cằm nhọn, tầm nhìn hướng lên, cô thấy lúm đồng tiền nhạt trên khóe môi anh, sạch sẽ và dịu dàng.

"Không sao, không đau nữa..." Tóc cô vừa bù xù đã trở nên ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm mại, ngập ngừng trong cổ họng.

Hu hu hu người cô thích đúng là một thiên sứ nhỏ!

Thậm chí còn xoa đầu cô!

Động tác còn nhẹ nhàng như vậy!

Hoàn toàn không giống Cố Trinh!

"Anh còn sốt không?" Cô ngẩng mặt hỏi anh, anh đẹp trai trông như không có vấn đề gì nữa, chỉ là không biết có hạ sốt chưa.

Cố An không nghĩ ngợi, trực tiếp giơ tay sờ trán anh.

Chỉ thấy Giang Nghiễn hơi sững lại, vì không đề phòng, có chút ngây người chớp chớp mắt.

Không khí như đông đặc lại.

Cố An mới đột nhiên nhận ra mình quá đường đột.

Tay cô không phải nhiệt kế, không thể đo chính xác nhiệt độ.

Nam nữ có khác biệt, như thế này trực tiếp động chạm, hình như, không được tốt lắm...

Hơn nữa nghe nói Giang Nghiễn rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác...

Khi cô đang suy nghĩ làm sao để tự nhiên rút tay lại, người đứng bên cạnh ngoan ngoãn cúi người về phía cô.

Một cảnh sát trẻ cao 1m87 như vậy lại cúi xuống trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, cô sững sờ, còn anh thì nhìn cô.

Khoảng cách dần rút ngắn, thời gian như bị tách ra và kéo dài vô hạn, hương thơm nhẹ nhàng và dễ chịu của anh bao trùm lấy cô.

Mỹ nam có xương lông mày cao và hốc mắt sâu, khi yên tĩnh nhìn người khác, đồng tử đen láy như mang theo móc câu.

Cố An nhìn người cô thích ở ngay trước mắt, ngây ngốc nín thở, lông mi khẽ rung rinh.

Giây tiếp theo, Giang Nghiễn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt trán lên lòng bàn tay của cô, giọng nói hạ thấp, vô cùng ngoan ngoãn: "Thử xem, còn nóng không?"

Lòng bàn tay mềm mại và hơi lạnh, nhưng Cố An lại cảm thấy như đang lợi dụng trai nhà lành, tay cô như bị điện giật, rút lại nhanh chóng và nắm lấy tai mình: "Được rồi, được rồi, không nóng nữa..."

Cho đến sau bữa tối, Cố An dắt cún con Becgie đi dạo, hình ảnh của Giang Nghiễn vẫn hiện rõ trong đầu cô, ánh mắt anh hơi cong, chứa đựng ánh sáng, nhìn gần thế này thật không có lợi cho sức khỏe trái tim

Một người một chó đi dạo, đến ngang qua quán trà sữa trên đường cô đi học mỗi ngày.

"Ba ơi, con muốn uống trà sữa, thêm hai phần trân châu!"

Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, trông có vẻ ngang bằng tuổi cô, như một đứa trẻ vô tư, đang làm nũng với người trung niên bên cạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe đến từ "trà sữa", đầu óc Cố An như phản xạ điều kiện, cô nuốt nước bọt, ký ức về trà sữa lại ùa về, vị trân châu, mùi hương sữa thơm ngọt...

Không thể nghĩ, không thể nghĩ, nghĩ thêm nữa sẽ không kiểm soát được bản thân!

Cô nhẹ nhàng xoa đầu cún con Becgie: "Chúng ta đi về thôi, trời không còn sớm nữa."

"Công chúa nhà ta thích cái gì? Ba sẽ mua hết cho con!"

Bước chân của Cố An đột nhiên dừng lại.

Giọng nói của người đàn ông trung niên vừa lạ vừa quen, xuyên qua không gian mười mấy năm, từ từ hòa nhập với âm thanh trong ký ức sâu thẳm.

"Cố An, con phải hiểu chuyện, ba bây giờ rất bận."

"Cố An, con đã lớn rồi, còn khóc nhè như vậy? Khóc nữa ba sẽ không cần con nữa!"

"Con đến nhà bà ngoại ở một thời gian, đến Tết ba sẽ đón con về."

Giang Nghiễn lo lắng khi Cố An ra ngoài vào buổi tối một mình, anh khoác áo khoác đi xuống lầu.

Anh đi dọc con đường mà cô thường đi dạo, thấy cô bé đang dắt cún con Becgie, đứng trước quán trà sữa, như bị đứng hình, mắt nhìn về một hướng, không nhúc nhích.

Trước cửa quán trà sữa là một cặp cha con.

Anh nhớ người đàn ông đó.

Năm ngoái, ông ta đến cục công an thành phố Kinh báo cáo về vụ trộm trong nhà, toàn bộ bộ sưu tập búp bê Super Dollfie (*) số lượng có hạn của con gái bị đánh cắp, tổng cộng trị giá hàng trăm nghìn nhân dân tệ.

(*) Super Dollfie: loại búp bê có khớp được làm rất tinh xảo.



Ông ta vào cục công an và trực tiếp yêu cầu gặp Cố Trinh ngay lập tức, mặt Cố Trinh rất khó coi, quay lưng bỏ đi.

Đó là cha của Cố Trinh.

Cố An đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Đã hơn mười năm cô không gặp ông, nhưng mỗi tháng cô đều nhận được tiền sinh hoạt phí do ông gửi. Số tiền không lớn không nhỏ ấy luôn nhắc nhở cô về sự tồn tại của ông, khiến cô luôn ấp ủ những hy vọng không thực tế, làm cô cảm thấy ông vẫn nhớ đến cô.

Nỗi đau như từng đợt sóng trào dâng, mắt cô dần mờ đi.

Cố An cố hít hít mũi.

Mình đã lớn rồi, không thể khóc bừa bãi.

Cố An đừng khóc mà.

Nhưng trước mắt là hình ảnh ba của cô cùng với con của mình, nụ cười đầy yêu thương và hạnh phúc. Vậy tại sao sinh ra cô, rồi lại bỏ rơi cô. Cô thực sự tệ đến vậy sao?

Nước mắt không kìm được nữa mà tuôn rơi, cô đột nhiên nhớ đến lúc mình gặp ác mộng, Giang Nghiễn đã hỏi cô có cần anh ôm không.

"Cố An."

Bóng mờ nhẹ nhàng phủ xuống đầu cô, một bàn tay vòng qua bên cạnh, nhẹ nhàng che mắt cô, ngón tay anh thon dài, đường vân lòng bàn tay sạch sẽ, rất dễ nhận ra.

"Không có gì đáng xem cả."

Vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện.

Thật thần kỳ nha…

Cô cố kiềm chế giọng nói run rẩy, nói chậm rãi để tránh nghẹn ngào: "Anh Giang Nghiễn, anh không cần an ủi em, em không buồn chút nào thật đấy, em đã quen rồi..."

Giọng cô nhỏ dần, lòng bàn tay anh ướt đẫm.

Cô nắm lấy cổ tay anh kéo xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng không khóc.

Anh nhìn vào hàng mi ướt đẫm nước mắt, đôi mắt luôn sáng và cười tươi nay lại ngấn lệ, như muốn khóc, nhưng cô bé hiểu chuyện quá mức, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Em thực sự không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhìn thấy thì hơi khó chấp nhận... sẽ nhanh chóng ổn thôi..."

Anh càng nhẹ nhàng, càng mềm giọng dỗ dành cô thì cô càng thấy tủi thân, muốn khóc, như có một chỗ dựa, có thể như những người bạn cùng tuổi mà vô tư làm nũng.

Nhưng cô rất không thích bản thân mình như vậy.

Cô chỉ muốn khiến những người cô quan tâm vui vẻ vì mình.

"Chỉ có trẻ con mới khóc nhè, Cố An của chúng ta đã lớn rồi."

Giọng anh lạnh lùng mà trong trẻo, dù nói rằng cô không còn là trẻ con, nhưng vẫn dùng giọng dỗ dành trẻ con mà nói chuyện với cô, mang theo âm mũi và sự cưng chiều, vô cùng dịu dàng.

Cái cảm giác cay cay trong mũi của Cố An chưa kịp tan đi, lông mi vẫn đọng giọt nước, nhưng khóe miệng đã bắt đầu muốn cong lên, cuối cùng cô cũng bật cười qua nước mắt.

Cặp cha con bên kia đã mua xong trà sữa.

Giọng cô bé ngọt ngào: "Cảm ơn ba!"

"Công chúa nhỏ nhà ta thích là ba vui rồi."

Giang Nghiễn cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng và nghiêm túc như đối với một em bé mẫu giáo.

Vậy thì cô bé nhỏ đến vai anh này, trước khi anh gặp cô, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu uất ức, đã vụng trộm khóc bao nhiêu lần như lúc này.

Trước đây anh nghĩ cô chưa lớn, còn là một nhóc mít ướt.

Nhưng khi thật sự thấy cô kìm nước mắt không khóc, tim anh lại thắt lại.

Sự tủi thân vụn vỡ của Cố An, từng chút từng chút được người trước mắt xoa dịu, vì có anh ở đây, không khí xung quanh bắt đầu trở nên ấm áp ngọt ngào, mây mù tan biến ngay lập tức.

Giang Nghiễn đứng thẳng dậy, ánh trăng rọi lên dáng người thanh tao lạnh lùng ấy, ánh sao chiếu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lấp lánh và mềm mại. Khi môi anh cong lên, Cố An thấy được lúm đồng tiền cô thích nhất.

Anh dịu dàng lịch sự cúi người, một tay đưa ra sau lưng, một tay đưa về phía cô.

"Công chúa điện hạ."

"Về nhà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.