“Qua đây, anh bế."
Giang Nghiễn đưa tay cho cô, ánh đèn rực rỡ của khu vui chơi chiếu rọi sau lưng anh, trông anh như một vị hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đến trước mặt cô.
Quả là nhân gian tuyệt sắc (*),tất cả mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
(*) nhân gian tuyệt sắc: đẹp nhất thế gian, vì cùng tên với bộ truyện về Cố Trinh nên mình để lại.
Cố An hít một hơi sâu để trấn tĩnh nhịp tim nhỏ của mình, chậm rãi nghĩ: Anh đẹp trai thế này, anh có biết rằng anh đang làm chậm trễ em không...
Giang Nghiễn mặt không đổi sắc quét mắt nhìn vị trí của Cố An.
Cô gái nhỏ ngồi trên con ngựa gỗ, ôm chặt cái cột như ôm cọng cỏ cứu mạng, thân thể co lại thành một cục bột, tựa như một đứa trẻ không ai đến nhận.
Anh cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn.
... Bế thế nào đây.
Nhân viên khu vui chơi bắt đầu dọn dẹp, Cố An nghĩ chẳng có gì to tát, chỉ là bế một chút thôi mà, nên cô dõng dạc nói: "Đến đây!"
Giang Nghiễn ngây người một lúc, rồi nhìn thấy Cố An buông tay khỏi cọc gỗ và mở rộng vòng tay về phía anh, giống như một đứa trẻ mẫu giáo chờ cha mẹ đến đón và nũng nịu đòi bế.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô đỏ bừng, cả tai và cổ cũng đổi màu, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố An dùng hết can đảm nói xong hai từ đó, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hon-anh/3683968/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.