Chương trước
Chương sau

Thái độ của tôi quá hung hăng, dồn dập nên cô ta không nói được gì, cô ta liên tục lùi về phía sau và hình như định bỏ chạy. Hành lang im ắng không một tiếng động, một ngọn đèn dài và hẹp lắc lư trong gió: "Ai đã mua chuộc cô để làm hại tôi.”
Cô ta run rẩy khóc lóc thút thít: “Bà chủ Quan, chúng tôi làm công việc này cũng vì mưu sinh nuôi sống gia đình. Tôi với cô không có ân oán gì với nhau, y tá phát thuốc đưa gì cho tôi thì tôi cầm đó. Cô thật sự hiểu lầm tôi rồi.”
“Ồ? Là sơ suất của cấp trên cô sao?” Tôi giữ cằm cô ta lại: “Dùng sai thuốc thì tôi có thể coi như cô bất cẩn nhưng ống tiêm mới hay cũ mà cô cũng không biết hay sao. Cô bị mù sao?”
Cô ta ngơ ngác, né tránh sự tra khảo của tôi. Ánh mắt sắc bén của tôi tóm lấy con mắt đang run lên sợ hãi của cô ta: “Không nói sao? Cô cũng có vẻ trung thành quá nhỉ. Đây là Thanh Tân, cô là phục vụ VIP cấp cao chắc cũng nghe nói với Trình Bảo Ái.”
Cô ta run lên như cầy sấy: “Bà chủ Quan nổi tiếng như vậy, không có ai mà không biết."
“Đúng vậy.” Tôi nâng mặt cô ta lên và rạch một đường vào bên trái, máu tươi chảy ra. Tôi lại rạch một đường ở bên phải để lại một vết rất sâu. Cô ta không kêu tiếng nào, cố kiềm chế để không rơi nước mắt.
“Những người đó đều biết tôi khát máu, thích hành hạ những cô gái non nớt, ngoan hiền. Không chọc tức vào tôi thì bình yên vô sự, còn chọc vào tôi rồi tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là hối hận. Tôi có nhiều chuyện truyền kỳ lắm, nhưng tôi mới có 22 tuổi, tương lai của tôi vẫn còn rất dài. Cô định hại tôi, giết tôi như vậy thì tôi có thể tha cho cô được không?”
Tôi buông ra, Vương Nại loạng choạng ngã xuống đất. Tôi bò ra bên ngoài khung cửa rồi hét lên, vệ sĩ đứng canh ở thang máy thấy vậy vội vàng chạy tới. Lúc chạy qua lối thoát hiểm, đảm vệ sĩ gặp hai người đàn ông lạ mặt trên con đường hẹp. Đám vệ sĩ sửng sốt, hai bên lập tức xông vào nhau. Ở đầu bên kia của hành lang, chiếc khóa sắt bị đạn bắn vỡ. Vương Nại lảo đảo đứng dậy rồi bước thấp bước thấp bước cao xông qua đó. Tôi đưa tay ra kéo, một tiếng súng khác lại vang lên, ngọn lửa bén vào chiếc áo bệnh nhân và cháy thành một mảng đỏ rực.
Tôi vội vàng rút tay lại, tôi mở mắt trừng trừng nhìn tên canh giữ cho Vương Nại, cô ta biến mất không còn chút tăm hơi.
Đám người còn lại không muốn đánh nữa nên cũng nhanh chóng rút lui. Hai vệ sĩ xé áo nhưng đáng tiếc là không có chút tung tích nào.
Bọn họ đi đến chỗ tôi: “Cô Trình có đuổi theo không?” Tôi nheo mắt nhìn rồi đi về phía cảnh cửa trống không: “Đuổi theo cái gì chứ, một kế hoạch được sắp xếp không chút sơ hở như vậy. Các anh cần gì phải đi nạp mạng”
Tôi chỉ vào cây kim trong khay và ra lệnh cho vệ sĩ đem nó đi làm xét nghiệm. Nghĩ tới chuyện gì đó, tôi lại nói: “Đừng làm ầm ĩ quá, bác sĩ và y tác ở đây đều không trong sạch.”
Lúc trở lại phòng bệnh, tôi đi như người trên mây. Quan Lập Thành một tay che cả bầu trời. Bệnh viện Cảnh sát vũ trang xảy ra một chuyện lớn như vậy, anh ta để cho mọi chuyện xảy ra ngay dưới mũi mình như vậy thì chắc ở đằng sau cũng không quản lý nghiêm ngặt.
Tưởng Lan biết chuyện, có đến tám chín phần là cô ta nghe lệnh của Quan Lập Thành. Nhưng anh ta cũng không cần phải giết tôi, ít nhất thì cũng còn có chút tình cảm. Giết một người dân bình thường cũng như giết một con kiến. So với thế lực của những người đó thì tôi cũng chẳng là gì. Giết tôi thì Quan Lập Thành không phải tự rước họa vào người hay sao.
Hay là người căm hận tôi tới tận xương tủy, Thẩm Quốc Minh?
Rốt cuộc Tưởng Lan là gián điệp của ai?
Vai trò của cô ta rất phức tạp và nhiều tầng, Quan Lập Thành làm sao có thể giao cho cô ta một nhiệm vụ nặng nề như vậy.
Tôi vô cùng hoang mang.
Quan hệ của tôi và anh ta càng trở nên đối địch, giữ lại tôi không khác gì là một đại họa cho anh ta. Anh ta chuẩn bị truy sát tôi để cắt đứt một bên cánh Trương Thành Nam. Sự ác độc của anh ta có thể trở nên vô cùng đáng sợ.
Nói cách khác, nếu là âm mưu của Tưởng Lan thì cũng có lý. Tôi lấy nàng chỗ dựa của cô ta, gián tiếp khiến cô ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, trở thành món đồ của quyền lực. Cô ta nhất định căm hận tôi tới mức nghiến răng nghiến lợi nên mới chuẩn bị gây ra sóng gió. Ống kim tiêm này có lẽ là cô ta chuẩn bị để lấy mạng tôi.
Quả là như vậy, đến tối vệ sĩ đưa lại cho tôi một bản báo cáo, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng. Tôi cầm lấy nó rồi nhìn qua, những chữ viết trên đó như quỷ vẽ bùa. Tôi không hiểu gì cả. Tôi chẳng buồn tức giận vứt thẳng nó xuống cuối giường: “Có điều tra ra được triệu chứng của người bị tiêm trước đó không?”
“Bệnh viện quy định kim tiêm dùng một lần không được tái sử dụng”
Đường đường là bà chủ Quan, họa gì cũng không thể giáng được xuống đầu. Chuyện này có đến 80% là giết người. Để không đánh rắn động cỏ, tôi ngồi cạnh thùng rác một ngày, không có y tá nào lấy trộm nữa, sau đó tất cả cùng rút đi.
Tôi hừ lạnh: “Vương Nại vừa bị đánh bại. Cô ta tính cách yếu đuối, vốn dĩ đã không thể cải trang được. Cô ta là một thứ bỏ đi tham lam tiền bạc. Cô ta nghĩ rằng dựa vào sức của cô ta mà có thể che mắt được mọi người, đưa tôi xuống hoàng tuyền để cô ta làm tiên nữ sao?”
Vệ sĩ đột nhiên nói: “Ý của cô nói là có người dùng kế trộm xà làm trụ, mận chết thay đào. Cô ta chỉ là con mồi trong kế điệu hổ ly sơn sao?”
“Không cần quan tâm tới cô ta, rơi vào tay chúng ta bị đánh đập tra hỏi, cô ta có chịu được không? Cô ta nói ra thì biết ngay sự thật là như thế nào, chúng ta mượn gió bẻ măng, nhất định không thể bị lộ. Phải phòng trừ ngay từ ban đầu thì mới có thể kê cao gối để ngủ. Cho dù đã bỏ đi rồi cũng nhất định phải lấy được về.”
Vệ sĩ liếc nhìn bản báo cáo nhàu nát: “Cô Trình, trong ống tiêm có tồn dư stavudine, loại thuốc này được dùng để điều trị bệnh AIDS.” Anh ta muốn nói nhưng rồi lại thôi: “Cô có chắc là không cần điều tra lại không?”
Tôi vô cùng tức giận: “Đã là lúc nào rồi mà còn có thời gian làm chuyện này. Anh giấu chuyện này đừng để cho bên phía Trương Thành Nambiết. Cũng may tôi phát hiện kịp thời,cô ta vẫn chưa kịp đậm”
Vệ sĩ do dự vài giây: “Tôi hiểu rồi.” Nửa tháng sau, ba tỉnh miền Đông vô cùng hỗn loạn.
Mọi thứ dường như đã được lên kế hoạch từ trước và bây giờ chỉ đợi dịp để bùng phát.
Quan Lập Thành cùng Phó Bí thư tỉnh, chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị và Pháp luật, Tổng thư ký Ban Bí thư, Chánh phó đoàn, chánh phó sự quân khu cấp tỉnh dùng tên thật trình các tài liệu điều tra kỹ về Bí thư Tỉnh ủy Long Giang kiêm Phó Chủ tịch Trung ương Thẩm Quốc Minh.
Bằng chứng chi tiết, liên quan tới quan chức các cấp, chức danh lớn. Chính quyền trung ương lâm vào tình thế khó xử vì không thể trấn áp mọi chuyện. Nếu chỉ một khu vực nhỏ xảy ra hỗn loạn, bọn họ có thể trấn áp dư luận. Nhưng bão tố nổi lên ở cả thành phố, toàn bộ hệ thống chính trị thay đổi một cách khó lường và tiềm ẩn nguy cơ Ở một mức độ nào đó với chính quyền trung ương. Đi ngược lại với con đường này sẽ gây ra phản đối vậy nên đẩy phải thuận nước đẩy thuyền, con chim đầu đàn phải chết trước nên Thẩm Quốc Minh phải là vật hi sinh.
Uỷ ban Thanh tra đến để thu thập bằng chứng, trong số những người tố cáo có cả những người đã làm việc với Thẩm Quốc Minh hơn mười năm, những cấp dưới xung quanh đã xóa sạch manh mối cho ông ta. Đến khi tội lỗi của ông ta bị phanh phui, những người đó lập tức biến mất không thấy tung tích đầu và còn mượn gió đẩy thuyền. Ai cũng cố gắng bảo vệ bản thân trước vòng xoáy này, đầu hàng Quan Lập Thành.
Con tàu này của Thẩm Quốc Minh không lật thì không sao, nhưng một khi đã lật khi hàng ngàn móc nối đều không chịu đỡ được. Thế lực của ông ta sụp đổ sau một đêm, thậm chí đến cả thư ký của ông ta cũng đầu hàng về phe Quan Lập Thành tố cáo ông ta, đưa ra những chứng cứ không thể chối cãi được.
Sự quay mặt của tất cả mọi người khiến Thẩm Quê Minh trở tay không kịp. Tình cảnh lúc này vô cùng khẩn cấp, hết tai họa này rồi tới tai họa khác lại ập tới. Tưởng Lan, người đang mang thai 6 tháng đã làm một cú chốt hạ, cô ta tố cáo Thẩm Quốc Minh cưỡng hiếp, lấy mất sự trong trắng của cô ta và có những giao dịch xác thịt tàn nhẫn không nói nên lời.
Khiêu dâm, cờ bạc và ma túy tung hoành ở ba tỉnh phía đông đã buộc Trương Thành Nam phải buôn lậu một chuyến bảo vật nhà Minh Thanh với giá thị trường 1500 tỷ sang Châu Âu và Nam Mỹ, cung cấp 300 vũ khí quân dụng không qua cấp phép để củng cố quân đội của nhà họ Thẩm, để gia đình này trở thành người thống trị ở vùng đông bắc. Trương Thành Nam không cho phép, Tưởng Lan ngày đêm bị đánh đập, đứa bé trong bụng nhiều lần có nguy cơ bị sảy. Phụ nữ vốn dĩ mềm yếu nhưng khi làm mẹ lại trở thành một người vô cùng mạnh mẽ. Tưởng Lan đã thu thập những quá khứ Thẩm Quốc An không để cho người khác biết. Bằng chứng như thép, khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Bản chính của tập tin đính kèm mà Hàn Phục Sinh đưa cho tôi là lời khai của Phó Bí thư Tỉnh ủy.
Quan Lập Thành đóng vai trò Gia Cát Lượng đánh cờ, anh ta không để lộ tin tức của mình và trước sau cũng chưa từng để lộ thân phận rõ ràng. Tình hình mười phần đã nắm được chín phần chắc chắn, anh ta chỉ ký tên, đóng dấu còn những chuyện khác vẫn giữ nguyên để giữ lại một đường lui cho mình. Trung ương bố trí lực lượng bảo vệ Thẩm Quốc Minh, nhiệm vụ quan trọng hiện giờ là phong tỏa đông bắc,dẹp yên hỗn loạn. Còn anh ta từ đầu tới cuối không hề xuất hiện, coi mọi chuyện không liên quan đến mình. Trung ương xử lý Thẩm Quốc Minh, người đầu tiên hưởng lợi chính là anh ta. Vị trí phó thứ trưởng sẽ lên thay thứ trưởng và cái ghế thứ trưởng còn trống nhất định thuộc về Quan Lập Thành. Dã tâm của anh ta không tốt làm danh tiếng truyền đi không hay.
Tôi chợt nhận ra rằng giá trị của Tưởng Lan không chỉ làm vấy bẩn tác phong làm việc của Thẩm Quốc Minh, mà một đòn cuối cùng của cô ta khiến Thẩm Quốc Minh không thể ngóc đầu dậy, đánh thẳng vào bộ mặt của trung ương khiến cấp trên không xử lý một quả bom như Thẩm Quốc Minh.
Quan Lập Thành đã bày binh bố trận cho mỗi quân cờ của mình, để tất cả phát huy hết tác dụng của mình rồi anh ta mới loại bỏ.
Sóng gió nổi lên, thế lực Thẩm Quốc Minh suy tàn là một điều không thể thay đổi được nữa. Còn Quan Lập Thành ngày càng phất lên. Bảy mươi hai huy chương anh dũng trên chiến trường khiến chính quyền trung ương yên tâm và các cấp dưới phải ghen tị.
Công lao trong quân đội là kim bài miễn chết của anh ta sau khi những bê bối của Thẩm Quốc Minh bị lộ ra. Anh ta làm lính 23 năm, nếm mật nằm gai ẩn mình suốt 18 năm, 18 năm gieo trồng, 18 năm trải qua sương gió và nắng mưa. Cuối cùng anh ta cũng đợi được tới ngày này, anh ta đã phải chờ quá lâu.
Anh ta hiểu rõ sự vẩn đục và thâm sâu của giới quan trường. Dưới vẻ ngoài nho nhã, ngay thẳng không tranh với đời ẩn giấu một dã tâm vô cùng lớn. Anh ta diễn xuất đến mức chính mình cũng bị lừa? Diễn cả một nửa đời người và chưa dừng lại bất kỳ một phút nào.
Không có gì lạ khi anh ta tính kế với tất cả mọi người trên đời này.
Lúc Trương Minh chạy đến biệt thự, tôi và Quan Lập Thành đang ngồi trong phòng khách chơi cờ. Anh ta cầm quân trắng còn tôi cầm quân đen. Tôi không giỏi đánh cờ nên rất ít khi thắng được một ván. Tôi kêu gào ầm ĩ đòi đi lại, anh ta không làm gì được nên đành để tôi ăn gian thắng được ba ván.
Anh ta cầm quân trắng rồi đốt đàn hương: “Tôi đã thắng trong cuộc đấu ngoài ánh sáng. Nhưng đen trắng phân tranh, bà chủ Quan có vẻ là cao thủ. Em là đối thủ lớn nhất của tôi.” Anh ta bưng ly trà lên ngửi hương thơm bên trong rồi nói: Ma Cao cũng không phải chịu khổ không!”
Tôi chống tay ở má, đắc ý thu dọn bàn cờ: “Chắc anh Quan định không dùng đến em nữa đúng không?”
Anh ta mỉm cười: “Đại cục đã định, bà chủ Quan đã kiệt sức, cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Tôi cũng không hề tránh né điều cấm kỵ giữa chúng tôi: “Trương Thành Nam thì sao?”
Anh ta nhưởng mày: “Tôi cũng không tự mình đa tình, cho rằng bà chủ Quan đang đứng ở phía tôi chứ không phải anh ta.”
Tâm trạng tôi rơi rụng, tôi đứng giữa bốn góc: “Nhỡ đâu có chuyện đó thì sao?”
Anh ta nhìn tôi đánh giá, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Tôi xoa chậm chiếc nhẫn kim cương: “Anh Quan có thể trả lời tôi một câu dứt khoát về kế hoạch của anh và kết cục của Trương Thành Nam không?”
Đương nhiên là anh ta không muốn nói cho tôi biết: “Kế hoạch phải thành công sao?”
Tôi thấy anh ta đột nhiên thay đổi cách đánh: “Thẩm Quốc Minh bị người ta đâm sau lưng, rơi sâu xuống hố bùn không phải anh Quan là người đứng đằng sau thao túng sao?”
Anh ta thản nhiên như không, cũng không có bất cứ phản ứng gì: “Coi là vậy đi.”
“Thẩm Quốc Minh nắm quyền ở ba tỉnh Đông Bắc có thể được so sánh người đứng đầu đám đại quân phiệt dưới thời Dân Quốc, Trương Bách Lâm. Ông ta chỉ bị đánh bại bởi sự lười biếng và tự phụ của mình chứ không phải bởi bất kỳ kẻ thù nào. Anh Quan có thể khống chế Thẩm Quốc Minh và hạ bệ ông ta, khiến thế lực của mình lớn mạnh lên gấp mười lần. Trương Thành Nam xuất thân từ bọn giang hồ, vùng đất đông bắc cho phép anh ta tung hoành, ngang ngược. So với Thẩm Quốc Minh, Trương Thành Nam còn nguy hiểm hơn nhiều. Anh đã có kế hoạch của mình và tôi tin anh không bắn tên nhầm chỗ!”
Quan Lập Thành cười nhạt: “Bà Quan khen tôi quá lời rồi.” Anh ta không dừng việc hợp tác với tôi và có ý định hòa hoãn. Dù sao nói về Không thành kế, ở vùng Đông Bắc này không ai có thể qua được tôi. Lần đầu tiêu dùng kế này đã thôn tính được bang Chính Lợi, lần thứ hai dùng cũng loại bỏ được không ít binh tướng, đây dĩ nhiên là một chuyện tốt.
Tôi liếc nhìn Trương Minh, người vẫn đang im lặng đứng chờ ở ngoài cửa rồi họ một tiếng và nói: “Nói đi.”
Trương Minh kính cẩn đi vòng qua Quan Lập Thành: “Thẩm Quốc Minh trốn thoát rồi.”
Động tác nhai bánh ngọt của tôi dừng lại.
“Uỷ ban Thanh tra có đầy đủ bằng chứng, liên quan đến việc Thẩm Quốc Minh nhận hối lộ, ngoại tình, bắn súng, mua quan chức và chia bè kết phái để trục lợi. Viện Kiểm sát tỉnh đã ký lệnh truy nã đỏ vào tối qua. Uỷ ban Thanh tra đã nhận được một lệnh bí mật từ chính quyền trung ương. Có vẻ như là...”
Anh ta dừng lại vài giây: "Phải xử lý một cách âm thầm, tuyên bố với bên ngoài là ông ta sợ tội nên tự sát, để tránh ông ta làm lộ những chuyện cơ yếu quan trọng khác. Chuyện này làm tất cả trở tay không kịp. Thứ trưởng đã rút xuống hàng hai vào năm ngoái và Tổng quân khu Thủ đô có quan hệ mật thiết với Thẩm Quốc Minh. Những chiêu trò đó nói ra từ mồm ông ta thì không được.”
“Ông ta làm quan 40 năm, biết hết những con đường ngầm trong giới quan trường, ông ta lại còn lên tới vị trí này nữa. Nếu như những tổ chức đặc biệt không có những biện pháp điều tra thì không ai có thể tước bỏ quyền đi lại tự do của ông ta.
“Ông ta âm thầm gây ra náo động khiến người khác không thể lường trước được. Làm vậy với Uỷ ban Thanh tra không khác gì là muối bỏ bể, tổ điều tra bán mạng thay cho trung ương. Nhất định là không để lộ tin tức nào, cho dù có hóa ra tro cũng phải giữ kín miệng.”
“Thẩm Quốc Minh cũng không ngu, ông ta nhất định sẽ chọn con đường làm cho mọi chuyện sáng tỏ. Trung ương lật mặt thì ông ta cũng lật mặt, quan lại bảo vệ nhau, chúng ta có sổ tài khoản, Trương Thành Nam cũng có thì ông ta có thể không có không? Bây giờ gần chết rồi ông ta còn sợ gì nữa?”
Tôi gấp bàn cờ lại, 71 ngày trước vụ bê bối của ông ta lộ ra. Cứ làm ngay là được nhưng kéo dài tới hôm nay là đang do dự sao?
“Trước những nhân họa thế này,




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.