Bóng đen dài bao phủ đầu giường, ánh trăng bên ngoài thanh tịnh đẹp đẽ, chiếu sáng khắp mặt đất.
Đó là khoảnh khắc tĩnh lặng phía xa xa ven hồ phía nam Nam Sơn.
Tôi đã có một giấc mơ kinh hoàng.
Trong mơ, Thanh Tân bao la tuyết trắng, tràn đầy ngọn đồi lá thông, hoa hòe nở đầy trong sân, sâu trong những cánh hoa hòe đang tàn lụi, là một gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ với tôi.
Khôi ngô, nghiêm túc, lẫm liệt.
Anh ta mặc một bộ đồng phục đen uy nghiêm, vành mũ được khắc hình quốc huy lấp lánh rực rỡ, anh ta đón lấy tôi, nhưng không nói lời nào, biển thành một ngọn lửa, nuốt lấy tôi.
Tôi cảm thấy khát đến mức không thể chịu được, giống như có vô số móng vuốt sắc nhọn siết lấy cổ tôi, biến thành những con sâu nhỏ bé lúc nhúc, chui vào lục phủ ngũ tạng, gan, ruột, xương sườn tôi. Nó cắn xé tôi, dày vò tôi, đập tan bức bình phong che chở tôi, ép tôi khóc nức nở nghẹn ngào.Trong mơ tôi bất lực rên rỉ, dường như rất chân thực, cả người ướt đẫm, cuộn chặt lại, tôi định tránh né cái gì đó, để cứu lấy hơi thở khó khăn của tôi.
Khi tôi chuẩn bị tan biến trong cái nóng cực độ, giống như sa mạc đã lâu không thấy cơn mưa, rêu mọc trên sa mạc Gobi nơi những bãi cát vàng đang hoành hành, vuốt ve qua từng tấc da của tôi, từng lỗ chân lông, tôi tham lam mút lấy ngón tay đang chạm trên môi tôi, nó không ngọt, thậm chí còn mang mùi thuốc lá.
Tôi mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507585/chuong-264.html