**********
Một luồng ánh sáng khúc xạ màu xanh chói qua đôi mắt tôi, khiến cho trái tim tôi đập rộn ràng, gần như bị sốc và nghẹt thở.
Thẩm Quốc Minh ngắm nghía cây bút ghi âm, khỏe môi không thể hiện rõ ý cười là hân hoan hay giận dữ: "Vốn dĩ tôi muốn nhắc nhở cô, đòi hỏi nhiều cũng không có ý nghĩa gì đâu. Nhưng cô lại cho tôi ngạc nhiên đến không ngờ đấy."
Ông ta dựng thẳng cán bút lên, bấm vào đầu bút, một cuộc đối thoại giữa hai người được phát ra bên trong ruột bút, tôi dụ ông ta thừa nhận bằng chứng phạm tội của mình là đã hãm hại Quan Lập Thành làm trái pháp luật và bao nuôi một vài tình nhân, thẳng thắn vạch trần những tội ác trước kia mà Tổ Tông đã dính líu, lấp liếm việc ông ta dùng tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, và vấy bẩn nhà họ Văn để thế tôi. Thẩm Quốc Minh thì tinh ranh hơn, chỉ suýt nữa là đã lật thuyền ngay lúc quan trọng.
Ông ta dữ tợn đưa bàn tay lên, lòng bàn tay của ông ta bỗng dưng che khuất mất một nửa khuôn mặt tôi, cổ họng và cắm siết chặt lại thành một đườngthẳng hung ác, da dẻ nóng hổi đang bóp lấy yết hầu của tôi, suýt chút nữa thì không thể thở được.
Người tính không bằng trời tính.
Tôi đoán rằng Thẩm Quốc Minh đã khéo léo gian lận, những chiêu thức hoành tráng của vẻ bề ngoài dù có hoành tráng và rầm rộ đến đâu cũng sẽ có lỗ hổng cực kì nguy hiểm, ông ta tự đào mồ chôn mình mà không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507580/chuong-259.html