**********
Tôi thức dậy sau giấc mơ đã là sáng hôm sau.
Trương Thành Nam vẫn còn đang ngủ say. Tôi nằm trong lồng ngực anh, tóc đen dài xổa ra, giống như dây leo quấn quýt vào nhau, giống như cánh ve sầu dưới ánh trăng chiếm lấy thân thể của anh.
Anh nhắm mắt, tĩnh lặng như dòng sông. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mỗi anh, những sợi râu cứng dày đặc đâm vào tay tôi. Tôi cực kỳ yêu dáng vẻ không cao râu của anh. Chỉ khi gặp anh tôi mới biết đàn ông trên đời này thật là mâu thuẫn, mâu thuẫn khiến người ta si mê.
Tôi nhớ những vết chai sần trên đầu ngón tay của anh, nhưng đôi mắt của anh lại luôn dịu dàng như vậy. Tôi nhớ anh ngang ngược cầm súng dí vào tôi, hỏi tôi có theo anh hay không. Nhưng lúc đánh nhau hỗn loạn, anh chưa từng làm tôi bị thương chút nào.
Người đời nói rằng anh là tên cướp, là kẻ khốn nạn, lương tâm bị chó gặm, toàn làm những chuyện xắng bậy.
Tôi nói, anh là một người đàn ông, là người có phẩm chất anh hùng, không làm hại dân chúng, làcây ngay không sợ chết đứng, kiên cường bất khuất. Tôi tin rằng anh là một kẻ xấu, cũng thừa nhận anh là chỗ dựa cho phần đời còn lại của tôi.
Giống như khi anh nắm lấy cổ áo của Tổ Tông, những vết máu đỏ tươi vẫn sống động vô cùng. Anh nói rằng Trình Bảo Ái là phụ nữ, không phải đồ chơi không có máu thịt.
Tình cảm của Tổ Tông khiến tôi cạn kiệt sức lực, mịt mù và ngột ngạt. Tôi sống chung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507562/chuong-241.html