Trương Thành Nam nhặt một cái lược gỗ lên từ gối đầu bên cạnh, chải mái tóc dài của tôi: “Quan Lập Thành lên chức phó quốc, trung ương làm đề án đại hội thường ủy, danh dự cùng chiến công của anh ta, nằm chắc chín phần.
Anh giống như lâu như thế, lần đầu tiên đụng vào da của tôi, như trân bảo hiểm thấy, lại như không nỡ cáo biệt tan vỡ, triền miên, lưu luyến, trống trải.
Mặt mày anh trước sau như một nhạy bén ngang ngược, tàn phá không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại không giống như Trương Thành Nam lạnh thấu xương và kiêu căng như ngày xưa, anh ôn nhu ôm tôi, giống như bất kì người đàn ông bình thường nào trên thế gian này, có tình yêu có điểm yếu, có năm tháng tang thương, tôi cảm nhận được sự trầm mặc từ trên xuống dưới của anh, sắc mặt từng tấc xám trắng.
Trương Thành Nam không ngừng ôm chặt tay tôi, tay áo anh kéo căng nếp uốn ra, một mực để trên cổ tay tôi: “Đi theo anh, sinh tử chưa biết, ngày mai của anh sẽ như thế nào, chính anh cũng không nắm bắt được, anh không bảo vệ được em, Tiểu Ngũ. Rănglược dừng ở lọn tóc, tay của anh dường như run run, giống như tôi đang tận lực khắc chế: “Em dính thuốc phiện và súng ống đạn dược, nhập cảnh trái phép, người đợi nợ cũ nhìn chằm chằm vào em, rửa sạch chỗ bẩn rất khó, ngoài Quan Lập Thành ra, ai cũng không làm được. Sau khi anh ta thăng phó ủy, sẽ là lục bình thượng tướng của ba tỉnh Đông Bắc duy nhất. Quân quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507553/chuong-232.html